Chương trước
Chương sau
Yêu Ninh Ninh mắng to một chút!
Người của Mặc Vân Thiên đứng ngây ra như phỗng, trong lòng không ngừng kêu lên, nguy rồi nguy rồi... Việc này nên làm như thế nào đây!
Phản kháng?
Không thể phản kháng được! Bên mình không có một chút đạo lý nào, nếu phản kháng thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn mà thôi!
Ngoài việc không thể phản kháng, thì bọn hắn cũng không dám phản kháng, trước mắt chỉ có Yêu Ninh Ninh cùng hai người, nhưng không biết xung quanh còn có bao nhiêu siêu cấp cao thủ Yêu Hoàng Thiên làm hộ vệ đang che dấu, có lẽ chỉ cần ngươi dám có ý ra tay, thì chỉ có thể chết mà thôi!
Nếu không phản kháng, vậy cũng chỉ có thể khoanh tay chịu trói mà thôi!
Tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài, lập tức khắp nơi chấn động!
Hai vị cường giả Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc nhanh chóng tiến đến, lập tức toàn bộ Cô Trúc Thành vang lên tiếng kèn lệnh, quân đội Yêu Hoàng Thiên lập tức rời doanh trại, xuất phát hướng về phía bên này!
Hơn 1350 người ở đây, đều không ngoại lệ bị trói gô lại, ấn té trên mặt đất; trên mặt mỗi người đều hoang mang không biết nói gì.
Lần tai bay vạ gió này thật sự là tự làm tự chịu?!
Lúc trước đã chết hơn một trăm người còn chưa tính, bây giờ lại có đến hơn một ngàn người bị người bắt trói lại.
Mà hình như quyền nói chuyện hoàn toàn nằm trong tay người ta, lúc sau chắc chắn cũng sẽ không thoải mái rồi!
Muốn cái mạng này rồi!
Nếu chỉ là mất mạng thì vẫn là nhẹ đấy...
...
Vũ Trì Trì giận dữ nhìn Mộng Vô Nhai ở phía đối diện: "Ngươi nói coi, ngươi dựa vào cái gì mà yêu nữ kia đi? Thậm chí còn ra tay ngăn cản những người khác, cố ý thả yêu nữ kia rời đi, Mộng Vô Nhai, chẳng lẽ là ngươi muốn tạo phản hay sao? Ngươi nói rõ cho ta, nói đi nào!"
Hắn đang quát mắng inh ỏi, thì đột nhiên có một tên sĩ quan chạy tiến vào bẩm báo: "Vũ suất, việc lớn không tốt rồi! Chúng ta có không ít người bị người của Yêu Hoàng Thiên bắt giam rồi..."
"Chuyện gì xảy ra?" Vũ Trì Trì giận dữ: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao Yêu Hoàng Thiên lại giam người của chúng ta? Làm sao lại chọc tới bọn họ?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Sĩ quan kia lắp bắp: "Vì sao ạ?! Dạ.. Dạ dạ dạ... Chính là vì như vậy đấy... Nhưng mà bất kì ai cũng không nghĩ được, càng không có ai dự đoán được, cô gái kia lại là công chúa của Yêu Tộc... Việc này..."
"Ý của ngươi là, yêu nữ được Mộng Vô Nhai thả cho chạy lúc trước dĩ nhiên là công chúa của Yêu Tộc hay sao?" Vũ Trì Trì cảm thấy khiếp sợ rồi.
"Vâng... Đúng vậy." Sĩ quan kia lau mồ hôi trên trán.
Lúc này hắn đang vô cùng cảm kích nhìn Mộng Vô Nhai đang bị chửi mắng ở một bên, thầm nghĩ, cũng may mà Mộng Đại tướng quân bỗng có thiện tâm, nếu không, lỡ vị tiểu công chúa Yêu Tộc kia thật sự bị lột sạch quần áo kiểm tra một chút, thậm chí bị chuyện kia...
Như vậy, năm sáu vạn người đi vào Yêu Hoàng Thiên lần này, có lẽ ngay cả Vũ suất ở bên trong, một người cũng đừng mong quay trở về...
Thậm chí còn có thể trách móc Thiên đế của Mặc Vân Thiên là Nguyên Thiên Hạn nữa...
Lúc này Vũ Trì Trì có chút lúng túng quay đầu nhìn Mộng Vô Nhai, nhếch nhếch miệng, ho khan hai tiếng, lại nói không ra lời.
Thật sự rất xấu hổ mà, mới vừa rồi còn đang dạy dỗ Mộng Vô Nhai, chẳng lẽ quay đầu liền khen ngợi hắn đã làm đúng sao?!
Thật lòng khó có thể cúi đầu xuống được!
Trong lòng Mộng Vô Nhai cảm thấy sung sướng, nói: "Nếu Vũ phó suất không có việc gì nữa, thì thuộc hạ liền lui xuống nghỉ ngơi trước."
"Ách... Ngài đi đi." Mặt Vũ Trì Trì trở nên đen thui, thoáng chần chờ một chút, phất phất tay.
Trong lòng hắn vốn định để cho Mộng Vô Nhai đi qua, nói như thế nào thì vẫn có chút tình cảm, dù sao cũng là hắn thả cho công chúa của Yêu Tộc đi, nhưng nghĩ một chút, hắn lại không muốn cúi đầu trước Mộng Vô Nhai, đành phải quên việc này.
Mộng Vô Nhai cảm thấy thoải mái đi ra cửa, trong lòng cũng có chút nghi hoặc: Tiểu cô nương kia, là công chúa của Yêu Tộc? Thật sao?...
"Vũ suất... Chuyện này... Bây giờ nên làm gì đây? Chỉ sợ bên kia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu." Một vị phó tướng ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
"Còn có thể làm sao bây giờ?" Vũ Trì Trì lại nổi giận chửi ầm lên: "Đám khốn kiếp kia, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền giở trò, đã nên sớm có báo ứng! Một đám hỗn trướng, nam nữ cũng nhìn không ra sao? Rõ ràng còn dám bắt tiểu công chúa lột sạch quần áo để kiểm tra... Kiểm tra cái gì? Một đám vương bát đản! Tại sao lão tử lại mang theo binh lính như các ngươi cơ chứ?"
"Nhưng... Nhưng cũng nên đi... Cứu những người đó ra chứ..." Vị phó tướng kia có chút đuối lý cúi đầu, những người này, toàn bộ đều là lính của hắn.
"Phì! Cứu cái gì? Chẳng lẽ muốn ta đi đưa khuôn mặt để cho người ta đánh đập một trận sao? Tên khốn kiếp như ngươi còn không biết xấu hổ hay sao lại nói thế, lão tử cũng không có da mặt dày như thế!" Vũ Trì Trì tức giận nói: "Đám bại hoại vô liêm sỉ này, cách nào cũng phải chết rồi, cho dù Yêu Hoàng Thiên không giết bọn hắn, thì lão tử cũng phải dùng hình phạt để răn đe, chấn chỉnh lại quân kỷ!"
Mọi người câm như hến, không dám nói gì nữa.
Nói thì nói thế, nhưng việc này Vũ Trì Trì vẫn phải đi mới được.
Trên đường hắn không nói gì chỉ biết thở dài, cuối cùng cũng tới nơi.
Chính hắn cũng biết, việc này chỉ có thể do chính mình đi, còn nếu như là người khác, đừng nói là chắc chắn không được việc, mà còn có khả năng bị bắt lấy, thậm chí cho dù là chính mình đi, thì cũng chưa chắc đã có kết quả tốt!
Mãi cho khi đến hiện trường mới biết được những người kia đã bị áp giải về nha môn Cô Trúc Thành.
Vì thế Vũ suất lại phải đi tới phủ thành chủ. Khi tới chỗ quảng trường, hắn liếc mắt nhìn qua, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Chỉ thấy hơn một ngàn ba trăm tên thuộc hạ của mình, đều bị trói gô ném thành một đống, bên người mỗi người, đều có một thanh đao sáng chói lọi.
Ở vị trí trung tâm quảng trường, rõ ràng còn có một ngọn lửa màu xanh!
Đây... Hình như là Phệ Hồn diễm!?
Phía sau ngọn lửa, còn có một vị lão giả mặt trường bào màu xanh, đứng chắp tay, sắc mặt lạnh lùng.
Trong lòng Vũ Trì Trì chấn động: Xem ra, đối phương muốn giết hết những người này, rồi sai đó lại đốt cháy linh hồn?! Hình như muốn đám người này hồn phi phách tán thì phải?
Có nghiêm trọng đến mức đó sao?
Ở trên đài cao, Yêu Hoàng Thiên Thái Tử Yêu Ninh Ninh đứng chắp tay, sắc mặt lạnh lẽo, vào giờ phút này khí thế của người nối ngôi Yêu Hoàng Thiên, hiển thị vô cùng rõ ràng.
Hắn tỏ ra vô cùng độc ác, bất cứ lúc nào cũng có thể ra lệnh giết sạch.
Vũ Trì Trì thở dài, phóng thẳng lên, phía sau, một đám tướng lĩnh Mặc Vân Thiên cũng vội vàng đi theo.
"Thái Tử điện hạ, chuyện này..." Vũ Trì Trì cố hết sức mỉm cười ra vẻ hiền lành dễ gần.
"Chuyện này? Cái gì chuyện này?" Yêu Ninh Ninh không chút khách khí liền cắt đứt lời của hắn: "Ngươi cười cái gì mà cười? Chuyện này đáng cười phải không? Đám khốn nạn Mặc Vân Thiên các ngươi đều cho rằng chuyện này đáng cười, có thể cười một tiếng xóa hết ân cừu phải không?!"
Khuôn mặt Vũ Trì Trì lập tức cứng lại.
Vũ Trì Trì cũng là người có thân phận lớn, chưa bao giờ bị người khác hoàn toàn không nể mặt, quát mắng không thèm nể nang gì như thế, nhưng hắn cũng không thể phản bác được!
"Vũ đại Nguyên soái, ngươi đã đến rồi, vậy mong ngươi nói cho bổn điện hạ biết, rốt cuộc quân đội Mặc Vân Thiên các ngươi đến Yêu Hoàng Thiên chúng ta để làm gì?" Yêu Ninh Ninh giận dữ: "Đừng tưởng rằng mẫu hậu của ta cho phép các ngươi lưu lại ở Yêu Hoàng Thiên, thì các ngươi liền cho rằng các ngươi hơn người khác! Hiểu chưa? Nếu không phải chúng ta nể mặt các ngươi, thì các ngươi không phải là cái gì cả! Nơi này là Yêu Hoàng Thiên, không phải là Mặc Vân Thiên các ngươi!"
"Lúc trước cho các ngươi vài phần nhan sắc, thì các ngươi lại có thể mở phường nhuộm sao, cho các ngươi chút mặt mũi, thì các ngươi liền dám đạp lên mặt mũi người khác sao?" Yêu Ninh Ninh cười lạnh một tiếng: " Mặc Vân Thiên thật sự quá khờ dại ngây thơ rồi!"
Khuôn mặt Vũ Trì Trì có chút trắng bệch rồi.
"Nếu lúc trước Thiên đế Nguyên Thiên Hạn của các ngươi không đau khổ cầu xin mẫu hậu ta hỗ trợ, thì các ngươi nghĩ rằng chỉ bằng đám lính tôm tướng cua các ngươi, là có thể đi vào Yêu Hoàng Thiên ta được sao?" Rõ ràng Yêu Ninh Ninh đang mượn chuyện để nói chuyện của mình rồi.
Vũ Trì Trì từ khi đến đây, còn chưa nói xong một câu đầy đủ, đã quát thẳng vào mặt, mặt tràn đầy nước bọt văng tung tóe.
Khuôn mặt hắn nhanh chóng biến thành màu tím, từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang túm, trình tự biến hóa rõ ràng như thế, trong lòng vô cùng nghẹn khuất, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi đầu, nhưng một lời cũng không nói ra được.
"Dâm loạn công chúa của Yêu Tộc, ức hiếp dân chúng Yêu Hoàng Thiên, nhiễu loạn trị an trật tự của Yêu Hoàng Thiên... Hắc hắc hắc..." Ánh mắt Yêu Ninh Ninh sắc như đao, nhìn Vũ Trì Trì: "Vũ phó suất, về chuyện này, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời hợp lý!"
Vũ Trì Trì cố nén sự tức giận trong lòng, nói: "Xin hỏi Thái Tử điện hạ, không biết ngài muốn câu trả lời gì?"
Yêu Ninh Ninh cười lạnh một tiếng: "Câu trả lời gì sao? Rất đơn giản thôi, liền từ bản thân Mặc Vân Thiên các ngươi là được rồi, không phải lúc trước Mặc Vân Thiên các ngươi đã chết mất một tên Cửu Thái Tử sao, không phải chính là vì hắn chết, nên các ngươi mới như huy động nhân lực như vậy sao? Nghe nói nguyên nhân hắn chết là đi cướp đoạt con gái, muốn thỏa mãn lòng dâm dục, lại bị chồng của cô gái kia giết chết, có chuyện như vậy không?! Yêu Hoàng Thiên chúng ta chỉ có một vị công chúa như vậy, lại bị các ngươi bắt nạt, khinh nhờn như thế, ngươi nói coi, nên giải thích ra sao?"
"Công chúa duy nhất của chúng ta, so với vị Cửu Thái Tử kia của các ngươi thì còn tôn quý hơn nhiều chứ!" Yêu Ninh Ninh liếc xéo mắt: "Vũ Trì Trì, ngươi nói xem, việc này nên làm sao bây giờ?"
Vũ Trì Trì cắn răng nói: "Việc này quả thật do người bên ta sai trước, xin mời Thái Tử cho biết, mặc kệ là điều kiện gì, Vũ mỗ sẽ tận lực đáp ứng!"
Yêu Ninh Ninh nói: "Có khí phách! Bằng vào phần khí phách này của ngươi, ta cho ngươi chút thể diện, không truy cứu việc ngươi lãnh đạo quân đoàn không nghiêm chỉnh, chỉ cần ngươi tự mình ra tay, thực hiện quân kỷ, đem toàn bộ những người này chém đầu! Thần hồn câu diệt, vạn kiếp không được siêu sinh, dùng việc này để răn đe! Như thế thì ta sẽ rộng lượng tha thứ, sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện khác nữa rồi!"
Sắc mặt Vũ Trì Trì trắng nhợt: "Thái Tử điện hạ, hình như không cần phải... Nghiêm khắc như thế chứ?"
Những người khác, nhất là những người đang bị trói, cảm thấy giống như sấm sét đánh lên đỉnh đầu.
Giết sạch toàn bộ, còn phải làm cho thần hồn câu diệt, còn phải do Vũ Trì Trì tự mình ra tay!
Điều kiện này cũng quá mức rồi đi?!
"Dù sao, những người này cũng không thực sự... Thực sự làm ra chuyện gì." Vũ Trì Trì nói một cách gian nan: "Tiểu công chúa không tổn thương chút nào, việc này... Không khỏi có chút quá mức đi?"
Yêu Ninh Ninh cười lạnh nói: "Tiểu công chúa không tổn thương gì? Lý do chính đáng quá nhỉ! Ta thật sự nghi ngờ không biết ngươi đánh giá kiểu gì, tại sao lại nói ra được những lời như vậy! Nếu như muội muội của ta thật sự có một chút tổn thương nào... Thì ngươi cho rằng, bây giờ ngươi còn có thể đứng một cách bình an như vậy ở trước mặt của ta sao?"
Vẻ mặt Vũ Trì Trì trở nên đen thui.
Lời này nói cũng không hề sai, nếu như tiểu công chúa thật sự bị lột sạch ra để kiểm tra, chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra... Thì cho dù là chính mình, cũng là sẽ khó thoát khỏi tội chết!
Thậm chí cũng không cần tới việc kia, cho dù chỉ có một chút tổn thương gì, thì việc này cũng không thể bỏ qua được!
"Thái Tử gia... Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật... Ngài vẫn nên xử lý nhẹ một chút đi..." Hồ thúc thúc kề sát vào Yêu Ninh Ninh, ra vẻ thấp giọng khuyên giải an ủi. Nhưng thật ra trong lòng đang thấy hoài nghi: Yêu Tộc chúng ta, từ khi nào lại xuất hiện một tiểu công chúa? Thái Tử gia... Rõ ràng không có muội muội nào mà...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.