Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, quang quyển vốn đã là lục sắc, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là lục sắc mờ mờ mà thôi. Bất quá giờ khắc này, đã là quang mang lục sắc rồi!
Quang mang chân thực, gần như đã ngưng thành thực chất!
Hoa cỏ xung quanh nháy mắt hừng hực sinh trưởng, sau đó nháy mắt lại héo rũ, rải mầm mống xuống mặt đất. Tiếp đó mầm mống lại nẩy mầm, sinh trưởng, cắm rễ, lại một lần nữa hướng về phía trung tâm mà tràn tới.
Khoảnh đất khô căn chu vi chừng mười trượng phía trước, hiện tại đã chỉ còn lại ba trượng mà thôi.
Hơn nữa, không gian này còn đang không ngừng thu nhỏ lại.
Quá trình chậm rãi, đơn giản lại thêm buồn tẻ này cứ thế lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác....
Sở Dương đã hao phí tới viên Cửu Trọng đan không hoàn chỉnh thứ ba.
Khoảnh đất khô cằn dưới chân hai người chậm rãi thu nhỏ lại, đại thụ xung quanh đã sớm biến thành một cái cây hoàn chỉnh, bên trong thậm chí còn đang chậm rãi thu hẹp không gian.
Toàn bộ khu vực chu vi một trăm ba mươi trượng, đã biến thành một cây đại thụ chọc trời. Hơn nữa từ bên trong tuyệt đối chẳng không nhìn ra được, bởi phía trên, ước chừng mấy chục vạn mấy trăm vạn cành lá đều đan xen lẫn nhau, rậm rạp tới mức khiến da đầu người ta run lên.
Lúc này, trong không gian chính giữa, khí tức sinh mệnh đã nồng đậm tới mức khiến người ta gần như có một loại cảm giác: hít một hơi thôi cũng có thể trường sinh bất lão!
Bên trong này, chỉ có hai người, cũng chỉ có hai người thôi.
Trên mặt đất, khoảnh đất từng giống như khô căn vĩnh cửu, giờ phút này đã trở nên ẩm ướt, lục ý dạt dào. Xung quanh đã hoàn toàn bị cỏ cây rậm rạp che lấp.
Đến tận lúc này, hai người đều có thể phán đoán ra được, khoảnh đất này, đã 'hồi sinh' rồi.
Nhưng ở chính giữa vẫn còn lại một không gian khô cằn nho nhỏ, chỉ lớn bằng miệng một chén trà.
"Hô...." Úy công tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc nói: "Gần xong rồi."
Lúc này, Sở Dương mới chậm rãi từ trong bụi cỏ rậm rạp chui ra. Bộ dáng thật có mấy phần chật vật, trong lỗ mũi còn mọc ra mấy cọng cỏ xanh nhạt. Sở diêm vương vội vàng nhổ cỏ khỏi lỗ mũi mình, tán thán nói: "Năng lực đặc thù của tinh linh nhất tộc, quả nhiên là nghịch thiên. Thủ đoạn bậc này không phải con người có thể làm được."
Úy công tử cười khổ một tiếng: "Quả thật không phải con người có thể làm được. Bởi vì thủ đoạn này phải dùng tới sinh mệnh bản nguyên chi khí của tinh linh nhất tộc để thôi động."
Sở Dương cười ha ha, nói: "Hiện tại phải làm thế nào?"
"Rất đơn giản, chỉ cần trút Sinh Mệnh chi tuyền vào chỗ này là được." Úy công tử nói: "Đừng thấy nơi này không có phòng hộ mà coi thường. Sinh mệnh lực của Sinh Mệnh chi tuyền tuyệt đối sẽ không lọt ra ngoài chút nào. Còn nữa, vừa rồi ta đã dùng Tinh linh chi lực tạo thành kênh dẫn tuyền thủy xuống dưới, sẽ không có bất cứ trì hoãn nào, trực tiếp thông tới tuyền nhãn của Sinh Mệnh chi tuyền. Chỉ cần có đủ Sinh Mệnh chi tuyền... Sở Dương, nếu ngươi cảm thấy không làm được thì cũng không cần miễn cưỡng. Sinh Mệnh chi tuyền đối với các ngươi quá quan trọng..."
"Ta biết rồi!" Sở Dương ừ một tiếng, bước lên phía trước hai bước, đi tới cái cửa kênh dẫn to bằng miệng chén trà kia, hắc một tiếng, duỗi tay ra, hạ mông trung bình tấn.
"Ngừng! Dừng lại ngay cho ta!" Úy công tử mặt nổi gân xanh, cả giận nói: "Đây là tưới Sinh Mệnh chi tuyền, ngươi đừng có bày ra bộ dáng thối hoắc như thế, cứ như là đại tiểu tiện vậy."
Sở Dương đang tọa mã trung bình tấn lập tức dở khóc dở khóc dở cười: "Đại ca, ngươi phải biết, chỉ có dùng tư thế này ta mới có thể thôi động Sinh Mệnh chi tuyền chảy ra không ngừng, sau đó đi qua ngón tay trút xuống. Nếu không làm như vậy, cũng chỉ có thể lấy ra dừng điểm từng điểm, ở giữa nhất định sẽ bị ngắt quãng. Chỉ có bảo trì bộ dáng thế này, ta mới bảo đảm tuyền thủy cuồn cuộn không dứt. Ngươi đừng có đã mù còn liên tưởng linh tinh."
Úy công tử ngẩn người nói: "Cái gì mà liên tưởng linh tinh. Ngươi không thấy bộ dáng ngươi hiện tại... Thôi quên đi, ngươi cứ duy trì như vậy, đừng có nhúc nhích."
Nói xong liền xoay người, vung tay khoét ra một khối lớn trên thân đại thụ, căn cứ tư thế hiện tại của Sở Dương mà điều chỉnh, sau đó tùy tiện làm thành một khối gỗ, nhét thẳng vào dưới mông Sở Dương, mặt đen lại nói: "Dùng tư thế này không có ảnh hưởng gì chứ?"
"Được rồi." Sở Dương không biết nói gì. Đây là chuyện gì, vừa rồi mình coi như là tọa mã, còn bây giờ? Không phải càng giống tọa cầu tiêu sao?
Úy công tử khẩn trương và chờ mong, chỉ thấy Sở ngự tọa lại hự một tiếng, ngón tay điểm ra, đầu ngón tay dừng lại phía trên miếng đất lớn bằng miệng chén trà ba tấc, tiếp đó, một tia tuyền thủy trong vắt từ đầu ngón tay hắn bắn ra, rơi vào, biến mất không thấy đâu nữa.
Theo tuyền thủy trong vắt chảy ra cuồn cuồn không dứt, trong một khắc vừa rời khỏi đầu ngón tay, không ngờ mỗi một giọt nước đều tỏa ra quang mang rực rỡ chói mắt, tựa như ngân hà lưu động giữa trời đêm, mang theo vô tận cao quý giống như mộng huyễn, biến mất trong cửa vào dẫn tới Sinh Mệnh chi tuyền của tinh linh nhất tộc.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sở Dương đổ ra Sinh Mệnh chi tuyền liên tục không ngừng, sắc mặt bình tĩnh không dao động. Sắc mặt Úy công tử lại mang theo khát vọng, thấp thỏm, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Sinh Mệnh chi tuyền đang chậm rãi trút vào, không thèm chớp lấy một cái.
Giờ phút này, Úy công tử vừa hi vọng Sở Dương có thể vĩnh viễn trút xuống Sinh Mệnh chi tuyền như vậy, giúp cho Tinh linh chi tuyền chân chính hồi sinh, lại vừa sợ tiêu hao quá nhiều Sinh Mệnh chi tuyền của Sở Dương, tạo thành bất lợi cho tương lai sau này. Trong lòng rối rắm thật sự không phải người ngoài có thể biết được.
Trong Cửu Kiếp không gian, so với Sở Dương bình tĩnh, vẻ mặt kiếm linh lại đang co giật không ngừng, nhìn Sinh Mệnh chi tuyền bị chuyển ra ngoài liên tục không ngừng, cho dù biết sẽ không tổn hại tới căn bản, nhưng vẫn có một cảm giác xót ruột giống như người ta xẻo thịt vậy.
"Xong chưa? Còn chưa xong sao?"
"Thế nào còn chưa xong... Nhiều lắm rồi đó..."
"Nhiều như vậy, chắc là đủ rồi đấy..."
Kiếm linh không ngừng lải nhải giống như mắc bệnh thần kinh, trong lòng xót của tới cực điểm. Từ khi trong Cửu Kiếp không gian có Sinh Mệnh chi tuyền, chưa bao giờ lại phát lấy ra một lúc nhiều như vậy. Cái này cũng quá nhiều rồi.
kiếm linh cảm thấy, bất kể là ai, kể cả Tuyết Lệ Hàn.... ách... kể cả là chủ thượng, cũng không cần phải trả giá nhiều Sinh Mệnh chi tuyền như vậy... Huống chi, hiện tại đổ ra bao nhiêu Sinh Mệnh chi tuyền như vậy dường như còn chưa đủ. Thậm chí rất có thể còn xa mới đủ. Cứu mạng a....
Theo Sinh Mệnh chi tuyền liên tục đưa vào, miệng kênh dẫn dần dần tràn ngập lưu quang các loại màu sắc. Từng điểm từng điểm quang mang mờ ảo không ngừng bay ra, tiêu tán vào hư không.
Quang mang mờ ảo càng lúc càng nhiều, càng ngày càng sáng lạn, cuối cùng thậm chí ngưng tụ gần như thành thực chất.
Ho hấp Úy công tử càng ngày càng dồn dập, hai tròn mắt gần như muốn lồi ra ngoài, tai bàn tay siết chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
"Sắp rồi... sắp rồi... sắp được rồi...." Úy công tử giống như phát bệnh thần kinh, thì thào tự nói.
"Đại ca, thật sự sắp xong rồi sao? Hiện tại ta đã dốc ra gần bảy ngàn cân Sinh Mệnh chi tuyền rồi, thật sắp xong rồi sao..." Sở Dương trợn trắng mắt.
"Sắp xong rồi... tiếp tục." Úy công tử căn bản không nghe thấy Sở Dương nói gì. hắn đã sớm lâm vào hưng phấn cực độ, sớm đem hứa hẹn ban đầu vứt béng lên chín tầng mây rồi. Nếu như Sở diêm vương hiện tại dám ngừng lại, phỏng chừng Úy công tử không thèm nói hai lời, trực tiếp liều mạng. Túm cổ áo Sở Dương cũng phải bắt hắn tiếp tục nhả Sinh Mệnh chi tuyền ra."
"Khụ, haiz!" Sở Dương vẻ mặt xót của: "Trời ạ! Nhiều Sinh Mệnh chi tuyền như vậy, rốt cuộc khi nào ta mới có thể kiếm lại đây..."
Úy công tử triệt để hồn du thiên ngoại, không nói chuyện với Sở Dương, chỉ nhìn chằm chằm cái miệng kênh dẫn lớn bằng miệng chén trà, miệng thì hào lẩm bẩm: "Nồng dậm nhứ vậy... sắp thành rồi... sắp rồi! Sắp rồi sắp rồi sắp rồi....."
Sở Dương hoàn toàn tắt tiếng.
Trước sau đã một ngày một đêm trôi qua... Huynh đệ, nói thế nào ngài cũng phải cho ta nghỉ ngơi một chút chứ? Cho dù thật không thể nghỉ ngơi thì ngươi cũng phải tỏ vẻ một chút chứ....
Haiz, đúng là làm người tốt không dễ. Lắc đầu, Sở diêm vương đành tiếp tục vùi đầu làm việc.
Cuối cùng.
Theo một thanh âm kỳ quái chậm rãi vang lên, cũng không biết rốt cuộc thanh âm gì, tựa như là phát ra từ nơi nào đó dưới lòng đất. Loại thanh âm này giống như là có người ăn uống no nệ, ợ một cái cực kỳ thỏa mãn...
Tiếp đó, miệng kênh dẫn đột nhiên chậm rãi trầm xuống. Cứ thế một mực trầm xuống sâu nửa trượng, rốt cuộc mới đứng im. Tiếp đó lại có mấy tảng đá kỳ quái đột nhiên xuất hiện, sau một khắc lại giống như biến thành đá xanh, vây kín miệng kênh dẫn lại. Nhìn qua, thấy thế nào cũng giống như một cái miệng giếng nho nhỏ.
Lại qua một khắc, theo Sinh Mệnh chi tuyền tiếp tục rót vào, khoảng không gian trầm xuống bắt đầu chậm rãi có hơi ước bay lên, ùng ục ùng ục, nổi lên bọt nước.
Một hơi thơm thoang thoảng tấm vào ruột gan cứ như vậy bay lên.
Sở Dương tham lam hít vào!
"Nhanh tăng thêm Sinh Mệnh chi tuyền! Trút thêm nhiều Sinh Mệnh chi tuyền vào! Nhanh lên! Càng nhiều càng tốt!" Úy công tử hoa chân múa tay vui sướng, kích động kêu lên.
Sở Dương trợn trắng mắt: Đại ca, ngươi nó trút nhiều thêm thì trút nhiều thêm sao? Này, ngươi cho rằng thứ này không đáng tiền lắm à? Đây chính là Sinh Mệnh chi tuyền, không phải củ cải trắng vất đầy đất đâu. Vốn tưởng ngươi còn để ý tới nhân tình, thế nào lúc làm việc, đức hạnh lại tụt xuống thê thảm như vậy...
Trong lòng oán thầm không thôi, nhưng tay vẫn dị thường phối hợp, gia tăng gấp đôi lượng Sinh Mệnh chi tuyền.
"Trời đất ơi, đây là chuyện gì... Sinh Mệnh chi tuyền của ta...." Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh lòng đau như cắt, nhìn Sinh Mệnh chi tuyền dần dần xuống thấp lại tức đến phát điên, gào rống không ngừng: "Để ta ra ngoài! Để ta ra ngoài, cho ta một cây đao, ta muốn một đao chém chết tên tinh linh khốn kiếp kia... Đồ ăn cướp không biết xấu hổ... ta muốn chém chết hắn. Từng đao từng đao xẻo thịt hắn, a a a a...."
Giờ phút này, kiếm linh trong Cửu Kiếp không gian đã hoàn toàn phát điên rồi.
Cũng phát điên, bên ngoài còn có Úy công tử. Hiện giờ Úy công tử đã quên hết trời đất, hoàn toàn không biết hiện giờ là năm nào!
Giấc mộng hơn mười vạn năm, giấc mộng lớn nhất của tinh linh tộc thành hiện thực rồi!
"A a a a a...." Úy công tử đã mê loạn rồi, ngay cả muốn nói gì cũng không thể nghĩ được. Chỉ có hết sức rống lên.
Miệng giếng nho nhỏ kia đã không còn xuất hiện thất thải quang mang và bọt nước, xoạt một tiếng, phun ra một đạo tuyền thủy trong suốt, bắn thẳng về phía Sở Dương đang ngồi trên cọc gỗ.
Sinh Mệnh chi tuyền!
Điều này cũng đại biểu, Sinh Mệnh chi tuyền phía dưới đã hoàn toàn phục sinh, hơn nữa Sinh Mệnh chi tuyền còn có một đặc tính dị thường đặc thù: "Sinh mệnh giả, chí đại dã". Ai cho ta sinh mệnh, ta trả lại gấp bội.
Đây chính là đặc tính đặc hữu của Sinh Mệnh chi tuyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.