Chương trước
Chương sau
Sở Dương vô cùng lo lắng, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Nàng là Tiểu Vũ, hay Khinh Vũ?"
Những lời này, khiến cho thần bàn quỷ toán Mạt Thiên Cơ hoàn toàn choáng luôn. Trong chốc lát người được bài danh Top 3 trí giả Cửu trọng thiên lập tức rối loạn.
Mạt Thiên Cơ căn bản không hiểu, những lời này có ý gì.
Bất kể là Tiểu Vũ hay là Khinh Vũ, không phải đều là muội muội ta sao?
Sở Dương hỏi những lời này, rốt cuộc là ấm đầu hoặc là vẫn ấm đầu?
Nhưng Mạt Thiên Cơ không hiểu câu nói này, Mạt Khinh Vũ hiển nhiên hiểu.
Trong mắt Mạt Khinh Vũ thoáng hiện lên vẻ mông lung, răng trắng như tuyết nhẹ nhẹ cắn môi. Bờ môi đều có chút run rẩy trắng bệch. Nàng nói: "Đây không phải mộng sao?"
Lông mi nàng thật dài, như là nai con bị kinh hãi, trốn tránh vậy. Sở Dương có chút kích động. Hắn bước một bước, nói: "Đúng, đó là một giấc mộng!"
Giờ khắc này, cảm giác chua xót trong lòng hắn mãnh liệt bành trướng, từ đáy lòng bay lên, lập tức tràn ngập toàn thân.
Hắn đã biết điểm mấu chốt của Mạt Khinh Vũ: từ khi chính mình rời khỏi, Mạt Khinh Vũ tất nhiên mỗi ngày đều gặp quái mộng. Bây giờ nàng lại không có người để kể ra, không người khuyên nàng.
Đây là do một loại cảnh ảo giác trong mơ lặp lại dẫn đến một loại rối loạn thần kinh, dẫn đến tính tình của nàng có chút hướng về trí nhớ của kiếp trước, thế nhưng lại không phải là trí nhớ chính thức của kiếp trước.
Nếu không Mạt Khinh Vũ tuyệt sẽ không có phản ứng dạng này.
Nghĩ đến Mạt Khinh Vũ một thân một mình chịu đựng, nhớ lại cảnh trong mơ, ruột gan đứt từng khúc. Đó chính là áp lực nặng nề như núi, tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng.
Sao một tiểu cô nương có thể chịu đựng nổi?
Sở Dương trong lòng lại đột nhiên tràn đầy đau lòng.
"Đó là một giấc mộng..." Vành mắt Mạt Khinh Vũ đỏ lên, cắn môi, ủy khuất mà nói: "Thế nhưng ngươi mạnh khỏe. Ngươi không quan tâm ta. Ta trong mắt ngươi, còn không bằng một thanh kiếm".
Câu nói này cuối cùng là khôi phục hơn khẩu khí với bóng dáng của Tiểu Vũ kiếp này.
Sở Dương hít một hơi, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc, nàng không biết là cảnh trong mơ đều là hư ảo, hơn nữa, trong mộng cùng sự thật đều tuyệt đối đối lập nhau. Trong mộng, ta đối với nàng rất không tốt, đã nói lên, trong hiện thực ta đối với ngươi càng tốt hơn"
Ánh mắt Mạt Khinh Vũ sáng lên, rốt cục nàng không nhịn được, vui sướng nói: "Thật sự?"
"Thật sự!" Sở Dương khẳng định nói.
Mạt Khinh Vũ nhíu mũi một cái, lập tức một đôi mắt vui vẻ nở nụ cười như ánh trăng. Nàng nghiêng đầu, muốn làm nũng, lại cảm giác mình thay đổi quá nhanh, có chút không thích ứng, vì vậy cả giận nói: "Hừ hừ... Hừ hừ hừ... Hưm hưm hừ hừ hừ..."
Rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng, mặc dù Sở Dương có đau buồn âm thầm trong lòng, nhưng tạm thời thả lỏng tâm trạng, cười nói: "Hừ cái gì. Biến thành bé heo sao?"
Mạt Khinh Vũ trừng mắt, sẵng giọng: "Ngươi mới là bé heo!"
Sở Dương nói: "Bé heo mới hừ hừ!"
Mạt Khinh Vũ không vui nhíu mũi, lại hừ hừ hai tiếng. Đột nhiên nàng nhướng mày, hồ nghi nói: "Thế nhưng ngươi vừa rồi hỏi ta: Nàng là Tiểu Vũ, hay là Khinh Vũ? Cái này..."
Tiểu nha đầu liền nghĩ tới cảnh trong mơ.
Trong mộng, Sở Dương cho tới bây giờ đều chỉ gọi mình " Khinh Vũ ". Tiểu nha đầu lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Sở Dương ở đâu chịu một lần nữa cho nàng cơ hội quay lại. Lập tức hắn nghiêm mặt, hỏi: "Tiểu Vũ là ai?"
Mạt Khinh Vũ ngu ngơ nói: "Đương nhiên là ta"
Sở Dương tiếp tục hỏi: "Khinh Vũ là ai?"
Mạt Khinh Vũ: "Đương nhiên cũng là ta"
"Hừ hừ hừ..." Sở Dương hừ hừ hai tiếng, chớp mắt nói: "Vậy nàng là Tiểu Vũ hay là Khinh Vũ?"
Tiểu nha đầu đáng thương lập tức bị hai câu này cho lượn quanh tiến vào trong khe, hàm hồ mà nói: "Tiểu Vũ là ta, Khinh Vũ cũng là ta... Nha!"
Mạt Khinh Vũ đột nhiên thả người từ trên xuống. Một đôi nắm tay trắng như tuyết giống như nổi trống nện vào lồng ngực Sở Dương thùng thùng rung động, nàng xấu hổ vô cùng làm nũng nói: "Sở Dương ca ca ngươi thật xấu! Ngươi thật xấu, Tiểu Vũ hận ngươi chết đi được..."
Sở Dương ôm thân ngọc ấm ấp vào lòng, lập tức khối đá lớn đè nặng trong lòng rơi xuống: một trận sợ bóng sợ gió thôi mà.
Sở Dương vui tươi hớn hở cười nói: "Đây là do chính mình đần, cũng không nên trách ta đi vòng vèo..."
Mạt Khinh Vũ lắc lắc thân thể, không thuận theo. Giờ khắc này dáng vẻ khờ khạo ngây ngô, lập tức lại trở về trên người Tiểu Vũ.
Sở Dương thở dài một hơi trong lòng.
Sắc mặt Sở Dương nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hắn nói: "Lễ gặp mặt thì sao?"
Tiểu nha đầu không vui hừ một tiếng, lập tức mới hỉ tư tư cong lên cặp môi đỏ mọng, ở Sở Dương má phải bên trên mổ một ngụm.
Sở Dương vui vẻ kêu một tiếng, nghiêng má trái: "Nơi đây."
Bẹp!
Tiểu La ly lại cắn một cái.
Sở Dương cong miệng: "Nơi đây..."
Mạt Khinh Vũ cười khanh khách, giãy giụa thoát khỏi lồng ngực Sở Dương, trốn qua một bên, phàn nàn nói: "Sở Dương ca ca là một đại lưu manh!"
Sở Dương vui sướng nở nụ cười...
Mạt Thiên Cơ nhìn thấy mà đỏ mắt, nổi giận đùng đùng tiến lên hai bước, chắn ngang giữa Sở Dương cùng Mạt Khinh Vũ, chắn ngang, giận dữ nói: "Còn thể thống gì!"
Sở Dương khẽ vươn tay đưa hắn đẩy qua một bên, nói: "Ngươi có chuyện gì? Đứng sang bên đi!"
Mạt Thiên Cơ vô kế khả thi. Hắn đi đến bên người muội muội, thấp giọng khuyên nhủ: "Tiểu Vũ, muội còn nhỏ, quá sớm để nói đến những chuyện này, rất bất lợi đối với phát triển của muội. Hơn nữ với tư cách nữ hài nhi, cần phải rụt rè, suy nghĩ thận trọng. Chuyện này có quan hệ này đến vấn đề địa vị sau này của muội"
Mạt Khinh Vũ mở to đôi mắt hình cầu, nói: "Liên quan quá sớm đến những chuyện này. " những chuyện này " là chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Mạt Thiên Cơ tối sầm, đắn đo suy nghĩ rồi nói: "Nói thí dụ như nam nữ hoan ái..."
Mạt Khinh Vũ hỏi: "Nam nữ hoan ái là dạng gì?"
Mạt Thiên Cơ há to miệng: "Cái này..."
Mạt Khinh Vũ kiên nhẫn: "Nhị ca, ca giải thích"
Hai mắt Mạt Thiên Cơ nhìn thẳng: "..."
"Nhị ca, giải thích đi, giải thích đi" Mạt Khinh Vũ nũng nịu: "Muội muốn nam nữ hoan ái cùng Sở Dương ca ca, nhưng chắc là sẽ không..."
Mạt Thiên Cơ xám xịt, bi phẫn quát: "Không thể!"
"Vì cái gì mà không thể?" Mạt Khinh Vũ dũng cảm truy vấn: "Ca hãy nói rõ ra đi"
"Cái này... Chuyện này... Cái này.." Mạt Thiên Cơ gặp cảnh ngộ bất hạnh bị muội muội truy vấn xuống, biến thành cà lăm.
Mạt Thiên Cơ luôn luôn trí kế siêu quần, tài hùng biện vô song, bày mưu nghĩ kế, thần bàn quỷ toán, ở trong ánh mắt mình, muội muội mình vô cùng thuần khiết, vậy có ánh mắt mãnh liệt tò mò.
Thất bại thảm hại!
Hắn nhịn không được, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Sở Dương.
Sở Dương đang tức giận mắng trong lòng: Đồ khốn nạn này thực không phải thứ gì! Luôn phá hư chuyện tốt của ta! Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục.
Thấy Mạt Thiên Cơ cầu cứu, đôi mắt Sở Dương đảo một vòng, hắn khiêm tốn hỏi: "Đúng đấy, Thiên Cơ huynh, ta cũng muốn thỉnh giáo, như lời huynh nói nam nữ hoan ái đến cùng là chuyện gì? Đúng cần ở trong hoàn cảnh đặc biệt gì hoặc là còn cần điều kiện gì? Ai nha nha, Thiên Cơ ơi Thiên Cơ, tư tưởng của huynh rất không thuần khiết đó nha. Ta nói cho huynh biết. Tất cả điều này đều không phải là chuyện đáng xấu hổ. Dù là chuyện cởi một bộ y phục, ta cùng Tiểu Vũ đều không nghe đấy! Nàng thấy đúng không, Tiểu Vũ?"
Mạt Khinh Vũ dùng sức gật đầu, trăm phần trăm đứng về phía đối với Sở Dương ca ca. Nàng nói: "Sở Dương ca ca nói tuyệt không sai! Nhị ca không cần cảm thấy thẹn khi nói những chuyện đó, nhị ca giải thích nhanh lên!"
Mạt Thiên Cơ hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất.
Thật lâu không nói gì.
Trời ạ. Khiến cho ta chết đi.
Rốt cuộc Sở Dương trút được cục tức trong lòng! Trong lúc nhất thời có chút cảm giác hãnh diện. Con mẹ nó, Mạt Thiên Cơ ngươi cũng có ngày hôm nay!
Mạt Thiên Cơ nghĩ nửa ngày, rốt cục bộc phát, một tay hắn túm lấy Mạt Khinh Vũ kéo qua một bên, lời nói thấm thía, thấp giọng nói: "Tiểu Vũ. Có mấy lời, ta không thể nói sớm với muội, nhưng nhất định phải nhắc nhở muội. Muội biết không, muội là nữ hài tử..."
Mạt Thiên Cơ cắn răng, nói từng bước: "Không phải muội ưa thích Sở Dương sao? Vậy ta cho muội biết một bí quyết. Nếu muốn Sở Dương một mực nhớ kỹ mình, muội phải khiến cho hắn vĩnh viễn không ăn được; Ví dụ như: lạt mềm buộc chặt, như gần như xa. Hoặc là nói, mông lung, cũng huyễn cũng thực. Hoặc là dứt khoát chút biến thành một tòa băng sơn để hắn chinh phục rồi lại hết lần này tới lần khác không để hắn chinh phục..."
"Cứ treo hắn như vậy!"
Mạt Thiên Cơ ác ý nhìn Sở Dương, trong lòng hung dữ nói: treo hắn một ngàn tám trăm năm!
Mạt Khinh Vũ rất không vui mà nói: "Muội mới không nghe lời nhị ca, chính ca cũng không tìm được vợ. Đây có phải là do bị nữ hài tử chà đạp nhiều nên tổng kết ra không?"
Mạt Thiên Cơ:...
Mạt Khinh Vũ hào hứng bừng bừng mà nói: "Chỉ là hai câu trước ngược lại có thể dùng, nhưng muội nghe không hiểu"
Mạt Thiên Cơ chấn động tinh thần: "Không hiểu chỗ nào? Nhị ca giải thích kỹ càng cho muội!"
"Cái gì là không ăn được?" Mạt Khinh Vũ siêng năng hỏi: "Sở Dương ca ca muốn ăn muội sao?"
Mạt Thiên Cơ mở miệng: "Cái này..."
"Cái gì là... Chinh phục?" Tiểu nha đầu nghiêng đầu, vẻ mặt mê hoặc.
Mạt Thiên Cơ trừng lớn mắt: "Cái này..."
Giờ khắc này, quân sư thần bàn quỷ toán quả thực chỉ muốn đào hố trên mặt đất tranh thủ chôn chính mình.
Những chuyện này, đối với bất kỳ người nào, hắn đều có thể giải thích. Nếu là đám người Cố Độc Hành Kỷ Mặc La Khắc Địch, Mạt Thiên Cơ thậm chí có thể bàn luận viển vông hào hứng bừng bừng, giải thích một suốt đêm, thẳng cho đến trong mắt mấy tên kia xuất hiện ánh mắt như mắt sói mới bỏ qua!
Nhưng Duy chỉ đối với muội muội của mình thì không thể giải thích! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sở Dương ở một bên, cười đến bụng đều phải rút gân.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái: Nếu như Mạt Khinh Vũ liên tục nằm mơ, nhưng tuyệt sẽ không không thể không hiểu những chuyện này. Coi như là nàng chưa nghe nói qua trong hiện thực, trong mộng đều trải qua đó.
Trong khi Mạc Thiên Cơ đang chật vật, Mạt Khinh Vũ đột nhiên đỏ bừng mặt, oán hận mắng: "Nhị ca, thật không biết cái đầu của ca mỗi ngày đang suy nghĩ gì? Theo muội thấy trong số các huynh đệ các người, nhị ca chính là người không thuần khiết nhất! Rất lưu manh! Còn mặt mũi nói người khác... Hừ!"
Mạc Thiên Cơ nghẹn họng nhìn trân trối. Ta sao lại không thuần khiết hả? Ta ta sao có thể lưu manh?
"Hừ! Sở Dương ca ca trong khoảng thời gian này đi theo nhị ca, có học thói hư hỏng theo nhị ca không?"
Mạt Khinh Vũ hừ hừ, nghiêng đầu rất giận, đến trước mặt Sở Dương, khoác cánh tay của hắn: "Sở Dương ca ca, chúng ta đi, rời khỏi hắn rất xa, về sau, không cho phép ngươi đi theo học hắn!"
Sở Dương gật đầu như băm tỏi: "Ta nhất định không học theo hắn!"
Mạt Khinh Vũ thở phào nhẹ nhỏm: "Nhị ca thật sự là quá ghê tởm!"
Sở Dương vội vàng bỏ đá xuống giếng: "Kỳ thật nàng đã hiểu lầm, nhị ca của nàng vẫn rất không tệ, thường xuyên mời ta đi uống rượu, thuận tiện đi tới nơi cao nhã nghe khúc nhạc, uống chút trà, nhìn mỹ nữ và vân vân. Thế nhưng ta vẫn luôn chẳng qua là nghe, tuy rằng nhị ca nàng mỗi lần đi đến nơi nào đó thì thật sự không tìm thấy người đâu nữa nhưng ta thật sự rất kỳ quái về những nơi hắn đi. Hơn nữa, ở những nơi đó hắn có rất nhiều bằng hữu, cả đám đều rất đẹp..."
Mắt Mạt Khinh Vũ muốn đốt lửa: "Hay cho một Mạt Thiên Cơ... Hừ hừ, hừ hừ hừ..."
Mạt Thiên Cơ bi phẫn gần chết: "Sở Dương! Ta liều mạng với ngươi, ta..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.