Trong đại sảnh trống rỗng, hư không lay động, thân ảnh lão tổ tông Lệ gia Lệ Xuân Ba lại một lần nữa xuất hiện.
"Làm sao vậy?" Ba người kia cùng xuất hiện.
Bốn người này tựa như cùng một thân thể, cùng tiến cùng lui, khi biến mất thì biến mất cùng nhau, khi xuất hiện thì xuất hiện cùng lúc.
"Lệ gia xong rồi." Lệ Xuân Ba thở dài một hơi.
"Sao lại nói thế?" Ba người kia đều lộ ra thần sắc kinh hãi.
Lệ Xuân Ba cười khổ một tiếng, thần thái cô đơn: "Ngươi xem xem, hiện giờ đương gia Lệ gia đã trở thành hạng người gì? Tâm cơ thâm trầm, không từ thủ đoạn, danh lợi mờ mắt."
"Lệ gia đã biến chất rồi." Lệ Xuân Ba thản nhiên nói: "Không cần thiết tồn tại nữa!"
Trong ba hắc ý nhân kia, một người không nguyện ý nói: "Đại ca, đây chính là tâm huyết cả đời của ngươi, cũng là hậu nhân của ngươi! Là truyền thừa huyết mạch của Lệ gia đó!"
"Không phải nữa rồi."
Lệ Xuân Ba lắc đầu, buồn bã nói: "Không phải nữa rồi."
Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới vị trí vừa rồi, ngồi xuống, ánh mắt lộ ra thần sắc hồi ức, thật lâu sau mới nói: "Năm đó, đại ba từng nói qua, truyền lại tâm này, đó là truyền thừa!"
Ba người kia nghiêm nghị cung kính!
Biết người mà hắn nói tới, chính là Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân đời trước!
Nhưng cũng cảm thấy nghi hoặc, truyền lại tâm này, đó là truyền thừa! Chẳng lẽ ý là... huyết mạch không trọng yếu sao?
Lệ Xuân Ba thở dài một tiếng: "Anh hùng cả đời, truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-cuu-trong-thien/841140/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.