Chương trước
Chương sau
Thanh ảnh nhanh chóng lao tới phụ cận, thân hình yểu điệu, không ngờ lại là nữ. Xem ra đã vận toàn lực, một đường điên cuồng đuổi theo ngàn dặm tới đây, tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng nguyên tại chỗ không động, rốt cuộc cũng yên tâm, không ngờ oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Có thể thấy được dọc đường nàng đuổi theo gian khổ thế nào.
Phong Vũ Nhu cả kinh nói: "Mai Tiên, thế nào lại là ngươi?"
Người tới chính là người của Lan gia, Lan Mai Tiên.
Sư phụ của Thiết Bổ Thiên, cũng chính là sư phụ của mẫu thân Sở Dương - Dương Nhược Lan, người mang theo Ô Thiến Thiến tiến vào Thượng Tam Thiên, Lan Mai Tiên!
"Phong tiền bối."Lan Mai Tiên còn chưa kịp nói gì, trong mắt đã chảy lệ, đột nhiên quỳ rạp xuống, nói: "Mai Tiên tới đây, thay gia tộc, tạ tội với hai vị tiền bối!"
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Tạ tội thì không cần. Dù sao đạo bất đồng bất tương mưu. Chúng ta cũng không trách tội các ngươi."
Lan Mai Tiên nói: "Nhưng... chuyện này dù sao cũng là chúng ta sai trước."
Nguyệt Linh Tuyết cười ảm đạm: "Chỉ là những người đó, đều đã chết. Chết sạch rồi!"
Lan Mai Tiên buồn bã thất lạc, không ngờ không nhận ra Phong Vũ Nhu đã nâng nàng đứng dậy.
Nguyệt Linh Tuyết gọn gàng dứt khoát nói: "Kỳ thật, không có sự kiện kia, tương lai đối địch, ta cũng phải trợ giúp Cửu Kiếp kiếm chủ. Mà Lan gia các ngươi, lại không như vậy! Nếu như bây giờ tha thứ cho ngươi thì làm sao? Tương lai Cửu Kiếp kiếm chủ cước đạp Thượng Tam Thiên, chẳng lẽ Lan gia các ngươi thật sự khoanh tay chịu chết?"
Lan Mai Tiên thở dài một hơi thật sâu, ánh lệ chảy dài, nói: "Chỉ là nhớ tới giao tình năm xưa cứ theo nước chảy về đông. Sự tình sau này làm sao có thể dự đoán được nhiều như vậy... Có lẽ Cửu Kiếp kiếm chủ đã chết ở Trung Tam Thiên cũng chưa biết chừng."
Nguyệt Linh Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: "Buồn cười."
Lập tức xoay người, lạnh nhạt nói: "Ngươi trở về đi."
Lan Mai Tiên ngây ngẩn ra, đột nhiên run giọng hỏi: "Nếu tương lai là địch, ngươi sẽ giết ta phải không?"
Thần sắc trong mắt Nguyệt Linh Tuyết thoáng thay đổi, nói: "Đúng."
Lan Mai Tiên cười thảm, đột nhiên phun ra mấy ngụm máu tươi, cười nói: "Nguyệt Linh Tuyết... ngươi muốn giết ta?"
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Vì sao không thể giết ngươi?"
Thần sắc Lan Mai Tiên đột nhiên trở nên tái nhợt, thân mình nàng loạng choạng lập tức ngã sấp xuống, tiếp đó lại bò lên, trên người dính đầy tuyết, trầm giọng nói: "Ta vì ngươi... rời khỏi Lan gia ba ngàn năm... Ta vì ngươi mà thủ thân như ngọc, tu luyện Băng Tâm Triệt Ngọc cốt. Vì ngươi, vứt bỏ hơn ba ngàn năm thời gian, mặc ba ngàn năm thanh xuân chảy theo dòng nước...."
"Bây giờ, ngươi muốn giết ta?" Thanh âm Lan Mai Tiên dần dần bén nhọn: "Giết ta... chỉ vì một Cửu Kiếp kiếm chủ hư vô mờ mịt?"
Lời vừa nói ra, ngay cả Phong Vũ Nhu cũng ngơ ngẩn!
Thần sắc Nguyệt Linh Tuyết bất động thản nhiên nói: "Năm đó ngươi gặp ta, đã nói với ta chuyện này. Nhưng lúc đó, ta đã thành thân với Nhu nhi chín ngàn năm rồi!"
"Lúc ấy, ta cũng nói rõ ràng, thế gian này ba vợ bốn nàng hầu quả thực là chuyện bình thường, cá nhân ta cũng không phản đối. Nhưng ta và Nhu nhi chính là Song Tâm liên hệ. Phong Nguyệt song tâm, thiên tạo địa thiết, căn bản không có vị trí cho người khác!"
"Nếu như cố chen vào, chỉ sợ Phong Nguyệt song tâm tan vỡ, hai người chúng ta biến thành phế nhân!"
Nguyệt Linh Tuyết nhẹ giọng nói: "Cho nên, lúc đó ta đã tìm gia chủ Lan gia các ngươi, để Lan gia các ngươi ước thúc, đồng thời chiếu cố chung thân đại sự của ngươi."
"Cho nên, ngươi chờ ta ba ngàn năm, vứt bỏ ba ngàn năm. Chuyện này đủ để bất luận kẻ nào cũng phải cảm động, ta cũng cảm động, đó cũng không phải là nói dối. Nhưng ta không nợ ngươi gì cả."
Nguyệt Linh Tuyết thở dài: "Nói như vậy, có lẽ có chút tuyệt tình. Nhưng đó là lời trong lòng ta! Vô cùng chân thật. Mai Tiên, ta biết ngươi thích ta, Nhu nhi cũng biết, chỉ là ngươi nguyện ý để ta và Nhu nhi song tâm tan vỡ, thần công phản phệ, trở thành phế nhân sao?"
Lan Mai Tiên lại phun ra một ngụm máu tươi, thê lương, nói thật khẽ: "Ta không muốn, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ nguyện ý. Cho dù ngươi có biến thành phế nhân, ta cũng nguyện ý chiếu cố ngươi cả đời! Vì sao ngươi không cho ta cơ hội này?"
Nguyệt Linh Tuyết thở dài một hơi nói: "Ngươi về đi."
Nói xong câu đó, hắn không nói chuyện nữa, xoay người đi về phía chiếc xe trượt tuyết.
Hắn đã không muốn nói gì nữa. Tâm băng tư lạnh.
Những năm qua, cũng vì một phần tình cảm của thiếu nữ ngây thơ trước kia, hắn đã giúp Lan gia không biết bao nhiêu ân tình.
Nhưng Lan gian lại tính kế khắp chốn.
Cho tới bây giờ, nữ nhân này lại còn nói, cho dù mình trở thành phế nhân, cũng tình nguyện chiếu cố mình cả đời?
Ngươi chiếu cố thế nào?
Huống chi, trở thành phế nhân không chỉ có bản thân, mà còn cón Phong Vũ Nhu, ái thê của mình!
Trong lòng Nguyệt Linh Tuyết đột nhiên thê lương muốn cười.
Đến một câu hắn cũng không nói nữa rồi.
Thấy hắn rời đi, trong mắt Lan Mai Tiên đột nhiên lộ ra một vẻ điên cuồng tuyệt vọng, hét lớn: "Ngươi thật sự nhẫn tâm như thế?"
Bóng lưng Nguyệt Linh Tuyết thoáng ngừng lại một chút, rất muốn nói một câu: Không phải ta ác tâm, là ngươi nhẫn tâm.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đúng vào lúc này. Lan Mai Tiên đột nhiên nhảy tới, thanh âm bén nhọn: "Vậy bây giờ ngươi giết ta đi!"
Cử động như vậy thật sự vượt ra ngoài dự liệu của người ta. Mọi người vốn tưởng đây là gút mắc tình cảm của cá nhân Nguyệt Linh Tuyết, đều ngại Phong Nguyệt xấu hổ cho nên đứng rất xa, ai cũng thật không ngờ tới, Lan Mai Tiên không ngờ lại có hành động điên cuồng như vậy!
Trong nháy mắt, Lan Mai Tiên đã nhào tới phía sau Nguyệt Linh Tuyết, ôm lấy cổ hắn. Nguyệt Linh Tuyết thân thụ trọng thương, không ngờ tránh không kịp, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân chấn động kêu lục cục.
Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương lập tức xuất thủ, đẩy Lan Mai Tiên ra.
Nguyệt Linh Tuyết lảo đảo hai bước, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, mặt vàng như nghệ.
Sở Dương giận dữ, hét: "Giết!"
Hành động này của Lan Mai Tiên có thể nói tội ác tày trời! Bởi vì nàng bổ nhào về phía Nguyệt Linh Tuyết như vậy, khiến chuyện Nguyệt Linh Tuyết thân thụ trọng thương, không thể động thủ bại lộ.
Nếu tin tức nay truyền ra ngoài, chỉ sợ mọi người đứng ở đây, không có một ai may mắn thoát chết! Hậu quả này, thật sự quá mức nghiêm trọng!
Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông đều rút ra đao kiếm! Nguồn truyện: Truyện FULL
Lan Mai Tiên si ngốc, ngơ ngác nhìn Nguyệt Linh Tuyết, lẩm bẩm nói: "Thì ra ngươi thật sự bị thương!"
Khi lên tiếng, đao kiếm đã tới người.
Đột nhiên một thân ảnh từ trong lớp tuyết đọng dưới đất nhảy vụt lên, dùng một tốc độ như quỷ dị xông tới. Bang bang hai tiếng, tay trái đỡ đao, tay phải đỡ kiếm, thân hình khẽ chấn động một chút, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng khiến Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông cùng lui về phía sau.
Người nọ ôm lấy Lan Mai Tiên, lập tức nhảy lên.
Sở Dương quát một tiếng, Trảm Tẫn Thiên Hạ Bất Thu Đao!
Một kiếm hóa thành cầu vồng!
Giữa bầu trời tuyết trắng, đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm hình hắc động! Mãnh liệt bổ tới!
Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, vung tay ném ra ba thanh đoản kiếm, Sở Dương không tránh không né, ba thanh đoản kiếm một thanh cắm trên ngực phải, một thanh găm trên vai trái, một thanh găm vào bụng.
Nhưng kiếm thế của hắn vẫn không loạn chút nào! Hung hăng công tới!
Choang một tiếng, người nọ trong lúc cấp bách, vừa chạy vừa rút ra một thanh kiếm, đỡ lấy trường kiếm của Sở Dương.
Hét thảm một tiếng, trường kiếm cùng với toàn bộ cánh tay đều bị kiếm của Sở Dương chấn nát thành phấn vụn.
Nhưng Sở Dương cũng bị phản chấn, miệng phun ra máu tươi, từ trên không trung rơi xuống.
Người nọ thét dài một tiếng thê lương, thân hình bay lên như gió lốc, thân thể tàn phế cuốn theo bụi tuyết đầy trời, liều mạng bỏ chạy. Nhưng đúng lúc này, Mặc Lệ Nhi đã xuất hiện chính diện, liều mạng một kiếm.
Người nọ lại hét thảm một tiếng, bụng trúng kiếm nhưng thân hình vẫn nghiêng đi, một cước đá văng Mặc Lệ Nhi ra ngoài, cướp đường mà chạy.
Đột nhiên, Vũ Tuyệt Thành vung tay lên, quát: "Mang thứ này theo đi."
Thân thể người nọ ở giữa không trung, không ngờ khẽ run rẩy một cái, sau đó cuốn theo gió tuyết cuồn cuộn bỏ chạy!
Sở Dương quát lớn một tiếng, giờ khắc này kiếm linh đã phụ thể đuổi theo. Tình huống vừa rồi quá bất ngờ, khẩn cấp, cho nên kiếm linh căn bản không kịp phụ thể, Sở Dương bắt buộc phải tự mình phát ra chiêu thứ nhất.
Nhưng người này vừa phun máu vừa liều mạng bỏ chạy, không ngờ đuổi không kịp, kiếm linh giận dữ quát một tiếng, Cửu Kiếp kiếm rời tay.
Đại tuyết sau lưng tung bay, che khuất tầm mắt mọi người.
Một kiếm này, ẩn ước mang theo lực lượng của kiếm cương, Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!
Cửu Kiếp kiếm đệ nhất kiếm chiêu công kích viễn trình!
Gào thét như sấm động mà lao tới!
Cửu Kiếp kiếm hóa thành một đạo lưu tinh, lóe lên một biến mất, từ trong lồng ngực người nọ bỗng nhiên phá ra, đồng thời xuyên thấu Lan Mai Tiên đang nằm trong lồng ngực hắn, vẫn chưa hết đà, tiếp tục bay ra xa!
Trên ngực người nọ đã xuất hiện một cái động lớn, trước sau thông suốt, cả cánh tay phải hóa thành hư ảo, giữa bụng trúng một kiếm của Mặc Lệ Nhi, ngũ tạng bị Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương chấn thương, còn trúng cả độc cả Vũ Tuyệt Thành, nhưng không ngờ vẫn ôm lấy Lan Mai Tiên, liều mạng bỏ chạy, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Kiếm linh phi thân mà tới, vẫy tay một cái, Cửu Kiếp kiếm bay trở về trong tay, tung người bay lên, thân hình phiêu phù trên không trung hơn mười trượng, phóng mắt nhìn ra xa, nhưng chỉ thấy bốn phía tĩnh lặng.
Không ngờ không còn dấu vết!
Bóng trắng chợt lóe lên, giờ phút này phong hồ mới chạy tới. Chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, phong hồ không ngờ không kịp phản ứng thì sự tình đã chấm dứt.
Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong mấy cái nháy mắt, phát sinh, lập tức chấm dứt.
Kiếm linh đáp xuống, Sở Dương tiếp quản thân thể, nhìn mọi người quát: "Các ngươi thế nào?"
"Không sao cả!" Nguyệt Linh Tuyết nói: "ta cùng Nhu nhi đi theo đường khác. Các ngươi đi mau! Bằng không bọn họ đuổi tới, chúng ta toàn quan bị diệt!"
"Nói cái rắm gì vậy!" Sở Dương nổi giận quát một tiếng: "Mau lên xe trượt tuyết. Ngay!"
Quát một tiếng, mọi người lập tức lên xe trượt tuyết, Sở Dương huýt dài một tiếng, phong hồ lập tức bay trở về, ngồi trên đầu con Tuyết Linh thú của chiếc xe trượt tuyết đầu tiên. Tuyết Linh thú toàn lực kéo xe, xe trượt tuyết lập tức giống như thuyền nhỏ trong biển tuyết, nhanh chóng lao đi.
Nhuế Bất Thông ở phía sau cùng, gắng gượng chịu đựng nội phủ chấn động, không ngừng vận lên nguyên công, xóa sạch dấu vết phía sau lưng.
Tất cả mọi người không nói gì, tình huống lúc này quá nguy hiểm, giống như chuông treo mành chỉ.
Nếu như độc công của Vũ Tuyệt Thành hữu dụng, người nọ cùng Lan Mai Tiên đã chết thì mọi người nhiều lắm cũng chỉ bỏ chạy một trận. Nhưng vạn nhất nếu đối phương không chết, phe mình nhiều người như vậy, có thể sống sót thật sự không nhiều lắm!
Bởi vì cố kỵ lớn nhất của đối phương đã không còn!
Đã ra khỏi Thiên Cơ thành, mắt thấy sắp an toàn, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Thật sự khiến mọi người uất nghẹn tới cực điểm!
Sở Dương cũng không ở trên chiếc xe trượt tuyết đầu tiên nữa mà đi tới trên chiếc xe trượt tuyết của Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết, không nói linh tinh, trực tiếp hạ thấp giọng xuống, gọn gàng dứt khoát nói: "Hai vị tiền bối, nếu như có Cửu Trọng đan cùng lực lượng Hồng Mông Tử Khí của thiên địa bản nguyên, các ngươi có thể khôi phục bao nhiêu?"
Bước tới đường cùng, sống chết trước mắt, Sở Dương bây giờ cũng bất chấp bại lộ thân phận của mình trước mặt Phong Nguyệt rồi.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.