Chương trước
Chương sau
Sở Dương cõng Sở Phi Hàn lên, đi ra khỏi nhà tù. Liền gặp được Chư Cát Vân Sơn đang giận dữ!
"Đây là chuyện gì." Nét mặt già nua của Chư Cát Vân Sơn không có ánh sáng, là đại gia tộc truyền thừa vạn năm, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này. Ngược đãi phạm nhân như thế, quả thực là không còn chỗ nào để nói.
Người cũng đã bắt được, còn phải tra tấn như thế sao? Huống chi đó là người thân của Sở Dương. Đây đã là thời khắc mấu chốt, ngươi tra tấn như thế để làm gì? Ngoại trừ đổ dầu vào lửa ra thì không còn tác dụng nào khác!
"Thương thế trên người Sở Tam gia vì sao mà có?" Chư Cát Vân Sơn nổi cơn giận dữ lôi đình.
Thủ vệ khom người, toàn thân run rẩy, mồ hôi giọt giọt rơi xuống, lúng túng, không dám nói lời nào.
"Nói đi!" Chư Cát Vân Sơn tức giận đến toàn thân phát run, tát một cái vào mặt thủ vệ, đánh cho hắn bay lên, lượn một vòng trên không trung rồi mới rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Sở Dương lạnh lẽo, bộ dạng của Chư Cát Vân Sơn không giống giả bộ, xem ra hắn thật sự không biết chuyện này, bằng không hắn cũng sẽ không mang mình đến nơi đây.
Nhưng chuyện này cũng không thể làm hắn bớt hận ý đối với Gia Cát gia tộc!
Thủ vệ kia đứng lên từ trên mặt đất, máu tươi ở khóe miệng rỉ ra, nhưng cũng không dám dấu diếm nữa.
"Là...là Nhị thiếu gia...." Thủ vệ run rẩy nói.
"Chư Cát Trường Trường?" Sở Dương quái dị hỏi một câu.
"Vâng."
"Tại sao?" Chư Cát Vân Sơn kinh ngạc: "Chư Cát Trường Trường và Sở Phi Hàn có cừu hận gì? Sao lại tra tấn như thế?"
"Là như thế này... ngày đó, Nhị thiếu gia cầm lệnh bài của lão tổ tông đến đây, thẩm vấn một người ở phòng phía trước, sau khi xong việc, nhị thiếu gia hỏi người của Sở gia nhốt ở nơi nào?"
Thủ vệ run rẩy nói: "Lúc ấy là tiểu nhân, Hòa Lý, Tam Nhi trực ban, cũng chỉ có thể nói cho nhị thiếu gia biết, sau đó nhị thiếu gia cầm lệnh bài đi đến nơi này. Sau khi đi vào, nói: "Kẻ vô liêm sỉ bậc này, sao có thể ưu đãi như thế chứ? Người đâu, đưa hắn xử lí giống như Thánh tộc tạp chủng."
"Tại sao?" Sở Dương hỏi.
"Lúc ấy Nhị thiếu gia nói: "Con mẹ nó Sở gia không chịu ở Đông Nam, mà lại chạy đến đây? Tểu tạp chủng nhà các ngươi, lại dám đoạt nữ nhân ta nhìn trúng, thật sự là chán sống..." Sau đó Nhị thiếu gia bắt đầu dùng hết các loại thủ đoạn tra tấn... Tra tấn... Vị Sở... Sở Tam gia này..."
Thủ vệ run rẩy, ánh mắt cũng không dám nhìn Chư Cát Vân Sơn.
"Là vì Ô Thiến Thiến?" Sở Dương quái dị hỏi: "Đệ tử Phong Nguyệt Chí Tôn?"
"Vâng." Thủ vệ kia ngập ngừng nói: "Lúc ấy, hình như có mơ hồ nghe thấy một cái tên như vậy."
Chư Cát Vân Sơn đôi môi run rẩy: "Vì một nữ nhân?!"
Sở Dương chậm rãi gật đầu, ánh mắt trở nên băng hàn, thản nhiên nói: "Tốt! Tốt cho một Gia Cát gia tộc! Tốt cho một Chư Cát Trường Trường!"
Trách không được Chư Cát Trường Trường lại hiểu rõ chuyện Sở Phi Hàn như vậy, thì ra hắn lại làm ra chuyện này!!
"Một mình Chư Cát Trường Trường, cũng không thể hoàn thành chuyện này. Ngươi cũng tham dự đúng không?" Sở Dương lạnh lùng hỏi.
"Tiểu nhân đáng chết!" Thủ vệ kia bịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Chư Cát Vân Sơn, toàn thân run lẩy bẩy.
"Đã biết ngươi đáng chết, vậy còn sống làm gì." Sở Dương nhàn nhạt nói ra, tiến lên một bước, hung hăng dẫm nát bờ vai người này, dùng sức nghiến chân!
Một tiếng kêu thê thảm tiếng vang vọng địa quật, tên thủ vệ bị hắn giẫm một cước, vai trái không ngờ lại nát bấy như bị đại chùy đập mấy trăm cái.
"Dừng tay! Người của Gia Cát gia tộc, mặc dù phạm sai lầm nhưng đã có gia quy xử lí! Lúc nào đến phiên ngươi ra tay?" Chư Cát Vân Sơn giận dữ: "Ngươi cũng dám hành hung người Gia Cát gia tộc ở trước mặt ta?"
Sở Dương cười ha ha, đá ra một cước, mang thủ vệ kia đá ra ngoài, loảng xoảng một tiếng đâm vào cửa sắt đối diện, trở thành thịt nhão đầy đất!
Trong mắt vị Tam Tinh Thánh Tổ trưởng lão kia lộ ra thần sắc thống khoái, hét lớn một tiếng: "Tốt! Thực con mẹ nó đã ghiền!"
Xem ra hắn ở trong địa lao, cũng ăn không ít đau khổ của thủ vệ này.
Sở Dương một cước đá ra, lúc này mới quay đầu, có chút bễ nghễ nhìn Chư Cát Vân Sơn, kiệt ngạo nói: "Ra tay ngay trước mặt ngươi đó, ngươi muốn như thế nào?"
Chư Cát Vân Sơn mặt mũi tím ngắt, ô ô thở: "Tốt! Tốt! Sở Dương, ta hôm nay, nhớ kỹ ngươi!"
Sở Dương hắc hắc cười lạnh: "Không cần ngươi nhớ kỹ ta! Bởi vì ta đã sớm nhớ kỹ Gia Cát gia tộc các ngươi! Một ngày nào đó ta sẽ đến báo thù, nợ máu phải trả bằng máu‼"
Chư Cát Vân Sơn đầu tóc gần như bị dựng lên, lạnh lùng nói: "Gia tộc Gia Cát sẵn sàng chờ ngươi!"
Sở Dương cười ha ha, cõng Sở Phi Hàn lên, đi lên trước.
Đối với lời nói của Chư Cát Vân Sơn, coi như là không nghe thấy. Thái độ cuồng ngạo làm cho những người chứng kiến đều phải ngứa răng.
Đi đến góc rẽ, đột nhiên trước mặt nhoáng một cái, một lão giả mặc áo xám xuất hiện ở trước mặt, chặn đường Sở Dương, nhìn Chư Cát Vân Sơn hỏi: "Gia chủ, người này là ai? Lại dám ra tay…"
Sở Dương mắng to: "Chó ngoan không cản đường! Cút ngay cho lão tử!"
Lão giả kia còn chưa dứt lời, đã bị Sở Dương mắng chửi, hắn lập tức giận dữ: "Tốt một cái tiểu bối! Quả nhiên là muốn chết mà!"
Sở Dương sải bước đi tới phía trước, cười lạnh nói: "Ngươi nói một chút cũng không sai, đến, giết ta! Giết ta! Tới giết ta! Ngươi không dám giết ta? Ngươi không dám giết ta ngươi chính là con chó!"
Chư Cát Vân Sơn ở phía sau lo lắng hô to: "Không nên vọng động! Dừng tay!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thân thể lóe lên ngăn ở trước mặt Sở Dương, lo lắng giải thích: "Đây là Sở thần y, chính là sứ giả của hai vị Ninh Bố Chí Tôn,con rể của hai vị Phong Nguyệt Chí Tôn… hắn phụng lệnh Chí Tôn, đến đây nhận người."
Lão giả kia mặt mũi vốn thâm tím, tức đến sùi bọt mép, sắp sửa ra tay thì nghe thấy mấy cái tên này, mạnh mẽ run rẩy một cái.
Lập tức lui về phía sau hai bước.
Sứ giả Ninh Bố, con rể Phong Nguyệt.
Có như vậy thân phận, tại Cửu Trọng Thiên Đại Lục, thực sự là có thể hoành hành không cố kỵ!
Gần tám trăm vị Chí Tôn vây công Phong Nguyệt và Bố Lưu Tình, còn bị đối phương giết sạch, may là mình không có động thủ. Tiểu tử này chính là phụng mệnh mà đến, nếu mình giết hắn, thì mấy người này sẽ tìm tới tận cửa, lại tự rước lấy một phiền toái cực lớn.
Hiện tại gia tộc Gia Cát thoáng cái đi hơn năm mươi vị Chí Tôn, thực lực suy yếu rất nhiều, nếu mấy người này tìm tới tận cửa, thì có thể chính là họa diệt tộc…
"Ngạch... Lão giả lui lại hai bước, nhưng vẫn hung hăng nhìn Sở Dương, nhưng tiểu tử này nói chuyện cũng quá khốn nạn...
"Sao vậy? Không dám giết ta à?" Sở Dương đi qua, nghiêng đầu nhìn lão giả này, cười lạnh: "Con mẹ ngươi ở đây cũng không dám giết ta! Đã không dám, còn không cút đi, đứng ở trong này làm gì? Chờ tiền thưởng à? Hay là bị mắng chửi đến sung sướng rồi?"
Chư Cát Vân Sơn trên đầu đổ đầy mồ hôi, xem ra tên này bị thương thế của Tam thúc hắn làm cho giận điên lên, trực tiếp không để ý bất cứ chuyện gì nữa rồi.
Ngươi con mẹ nó đi ra chỗ khác mà nổi điên, đừng làm phiền Gia Cát gia tộc chúng ta chứ.
Đẩy lão giả bị chọc giận đến sùi bọt mép kia ra, Sở Dương tranh thủ thời gian đi ra ngoài.
Gia gia, ngài nhanh rời đi đi...
Thực chịu không được.
Sở Dương vừa đi vừa nói: "Gia Cát gia chủ, ngươi nói những người này của các ngươi có phải rất thích bị coi thường không? Giống như người vừa rồi, nào có chuyện của hắn. Khi không lại chui đầu ra cho ta mắng một lượt. Mắng xong thì hắn cũng sướng rồi, có khi nào đang cảm thấy mĩ mãn không? Thật sự là để cho ta không thể hiểu được..."
Chư Cát Vân Sơn mặt đen lên, dẫn đường ở phía trước, giống như vì hắn mở đường vậy.
Bên trong, vị Tam Tinh Thánh Tộc Trưởng Lão trên mặt lộ ra sự vui vẻ, không ngừng cười ngất, vị ân nhân này, cũng thật là thú vị.
Hắn đang muốn vận công hấp thu đan dược ân nhân dấu trong thịt. Bỗng nghe thấy ân nhân la to: "Ta gọi là Sở Dương! Chính là Sở Dương! Ta đã đến gia tộc Gia Cát, ta lại đi rồi! Tính sao! Tính sao! Ha ha ha..."
"Thật là một người có tính cách." Thánh tộc trưởng lão cười thầm, tiểu tử này cũng không phải là người thi ân để mong được hồi báo. Nhưng những lời nói của hắn tựa như cố ý chọc tức người Gia Cát gia tộc, nhưng trên thực tế lại là nói với mình: Ngươi mau đi ra, ta chờ ngươi báo đáp ta.
Vị trưởng lão thánh tộc này không nhịn được cười.
Trên đời sao có thể có loại người này.
Nói quân tử không phải quân tử, nói tiểu nhân không phải tiểu nhân.
Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!
Trong khoảng thời gian này, Thánh tộc trưởng lão đã tuyệt vọng, ước định trước kia hình như cũng thành bọt nước, bên kia cũng không dựa theo ước định đến thả mình ra. Hơn nữa, vị Đệ Ngũ Khinh Nhu kia cũng giải thích qua chuyện này với mình. Nơi đây quá trọng yếu, phòng vệ quá nghiêm mật, không thể hành động. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi thời cơ, chậm rãi mưu đồ.
Nhưng 'lẳng lặng chờ đợi thời cơ, chậm rãi mưu đồ", là tới khi nào? Đây là chuyện tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.
Tu vi mình bị cấm chế, trong này không hấp thu được một chút nguyên khí nào, không hề có hi vọng khôi phục, thoát ra ngoài như thế nào?
Nhưng lúc này đây, tuy không biết đan dược trong thịt nai kia là cái gì. Nhưng sau khi dùng Thánh tộc trưởng lão rõ ràng cảm giác được, đan điền khô cạn của mình bắt đầu ngưng tụ lực lượng, tu vi lại từng bắt đầu khôi phục bước một. Tu vi khôi phục, linh khí giữa trời đất, cũng chầm chậm tụ lại...
Chỉ cần đợi một thời gian, mình có thể hoàn toàn khôi phục. Đến lúc đó, mặc dù không có ngoại viện, thì bản thân cũng có thể thừa dịp bất ngờ giết ra ngoài! Nghe nói, gia tộc Gia Cát hiện tại đã chết hơn năm mươi vị Chí Tôn, thực lực suy yếu?
Thánh tộc trưởng lão yên lặng ngẫm nghĩ, lập tức vận công, toàn thân phát ra một loại ánh sáng như ánh trăng, chậm rãi thẩm thấu đến xích sắt trong thân thể hắn, bắt đầu ăn mòn từ từ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.