Chương trước
Chương sau
Tử Tà Tình ở trong Lăng Hương viên, nhưng thân thức lại bao phủ toàn bộ Thiên Cơ thành.
Dù sau cũng không yên lòng về trận đấu của Sở Dương, thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh trong cuộc đấu. Chỉ cần hơi có dị thường, là lập tức xé rách không gian chạy tới. Nào ngờ trong lúc vô ý lại phát hiện Pháp Tôn rời đi.
Bố Lưu Tình ở đối diện với nàng, chỉ nhìn Mạc Khinh Vũ luyện tập từng chiêu từng thức, không yên lòng nói: "Rời đi... thì rời đi. Cái này cũng không có gì quan trọng cả. Hắn ở đây cũng chẳng để làm gì."
Tử Tà Tình nhíu mày, nói: "Nhưng hắn cũng không nên rời đi vào thời điểm này. Rời đi lúc này, nhất định là có chuyện quan trọng. Mà hiện giờ, trong Thiên Cơ thành, có thể uy hiếp tới Pháp Tôn cũng chỉ có mấy người chúng ta. Cho nên nếu như hắn rời đi, chỉ sợ là để đối phó chúng ta."
Bố Lưu Tình cười ha ha: "Bất quá, ta vẫn không tin, ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, còn có lực lượng làm gì được chúng ta."
Cũng không thể trách Bố Lưu Tình tự tin như vậy.
Pháp Tôn hiện tại rõ ràng không phải là đối thủ của mình, hơn nữa ở đây còn có Phong Nguyệt. Mà càng trọng yếu hơn là còn có Tử Tà Tình, vị siêu cấp cao thủ mà ngay cả mình cũng khó nhìn thấy được bóng lưng.
Cho dù là một mình Bố Lưu Tình, cũng có tin tưởng giết bảy vào bảy ra.
Huống chi có nhiều siêu cấp cao thủ như thế tụ hợp?
Bố Lưu Tình tự phụ nói: "Yên tâm đi. Chỉ cần đầu Pháp Tôn không bị lừa đá, hắn sẽ lựa chọn đối phó chúng ta tại thời điểm này. Dù nói thế nào, cũng phải tách chúng ta ra, sau đó tiêu diệt từng bộ phận. Đó là biện pháp duy nhất, nhưng hắn còn phải cân nhắc, xem có thể chịu đựng nổi hậu quả hay không nữa."
Tử Tà Tình nhíu mày, chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, cho dù là vây công, bọn họ cũng chỉ có nắm chắc vây công một người. Nếu như cùng vây toàn bộ chúng ta... chỉ sợ, có dốc toàn bộ lực lượng của Cửu Trọng Thiên này, cũng không thể ngăn cản chúng ta thoát thân rời đi."
Bố Lưu Tình hài lòng nhìn chiêu số Mạc Khinh Vũ càng ngày càng thuần thục. Cười ha hả, không hề để ý trong lòng, nói: "Không cần để ý bọn hắn. Cho dù ngươi ly khai, cũng không cần để ý."
Tử Tà Tình khẽ gật gật đầu.
Bố Lưu Tình nhìn mấy người trẻ tuổi luyện công, có chút cảm khái nói: "Không thể không nói, tên tiểu tử Sở Dương này vẫn có mấy phần ánh mắt. Ngươi xem Đổng Vô Thương này, thành tựu tương lai chỉ sợ tuyệt đối không thua kém lão Ninh."
Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Không chỉ như vậy. Tương lai Ô Thiến Thiến, Mạc Khinh Vũ, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ Nhi... chỉ sợ còn vượt xa các ngươi. Tuyệt đối là nhân vật phong vân Cửu Trọng Thiên Khuyết."
Bố Lưu Tình ngạc nhiên nói: "Đổng Vô Thương, Tiểu Vũ và Thiến Thiến nói vậy thì cũng thôi. Bất quá Nhuế Bất Thông này, tư chất cũng quá bình thường mà? Ngươi làm sao lại đề cao hắn như vậy?"
Tử Tà Tình mỉm cười, truyền âm nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi. Nhuế Bất Thông này chính là một con phượng hoàng. Huyết mạch phượng hoàng, đã thức tỉnh sáu bảy phần mười...."
Bố Lưu Tình lập tức há hốc miệng, nửa ngày mà không biết nói gì.
Phượng hoàng.
Trong đám huynh đệ của Sở Dương, không ngờ lại có một con phượng hoàng.
Chuyện này thật sự quá bất ngờ rồi.
Đã bao nhiêu năm rồi Bố Lưu Tình không cảm được cảm nhận tư vị chấn kinh như vậy. Hôm nay rốt cuộc cũng được nếm thử rồi. Chỉ cảm thấy trái tim cũng gần như ngừng đập...
Sau một hồi lâu, miệng ngậm chặt lại, cạch một tiếng, suýt chút nữa thì cắn vào đầu luõi, vội vàng truyền âm nói: "Nghe nói long phượng không tách rời. Nói như vậy, chẳng bên trong đám huynh đệ Sở Dương, nhất định còn có một người là kim long?"
Tử Tà Tình lặng lẽ gật đầu: "Không chỉ như vậy, Sở Dương còn có Sinh Linh tuyền thủy. Sinh Linh tuyền thủy tiến thêm một bước chính là chí bảo của Tinh linh tộc, Sinh Mệnh chi tuyền."
Bố Lưu Tình choáng váng, có chút lắp bắp nói: "Con hàng này, không phải muốn tề tựu toàn bộ cửu đại chủng tộc đã biến mất chứ?"
Tử Tà Tình khẽ mỉm cười nhàn nhạt: "Nghe nói Sở Dương có môt vị sư đệ, chính là Vương của Tam Tinh Thánh tộc chuyển thế."
Bố Lưu Tình mặt vàng như nghệ, lập tức bị tin tức này dọa cho nhảy dựng lên.
Tròng mắt trừng lên một hồi lâu mà không nói ra lời. Thật lâu sau đó mới gượng phun ra được một câu: "Thế đạo bây giờ, thay đổi rồi...."
Lúc này mới phát hiện Tử Tà Tình đã sớm đi xa rồi.
Ầm một tiếng, cửa phòng Sở Nhạc Nhi đột nhiên vỡ nát, lập tức liền nhìn thấy Sở Nhạc Nhi sưu một tiếng đã lao vọt ra. Tất cả mọi người đều sợ hãi than một tiếng: "Vừa mới bắt đầu tu luyện, không ngờ đã có tốc độ bậc này."
Nhưng lập tức...
Ba....
Thân thể nhỏ nhắn của Sở Nhạc Nhi đã đụng vào giả sơn đối diện. Ầm một tiếng, ngọn giả sơn đã bị đụng bay một khối lớn, đá vụn bay tán loạn.
Mọi người đều trợn mắt há hốc miệng.
Tiểu nha đầu lập tức đứng lên, lau lau bụi trên mặt, tiện tay đẩy nhẹ một cái. Rầm, giả sơn đổ nghiêng ngả.
"Sao lại thế này...." Tiểu nha đầu hốt hoảng dậm chân một cái. Oanh một tiếng, mặt đất khẽ chấn động, ở dưới chân nàng rõ ràng xuất hiện một cái lỗ giống hệt với bàn chân nàng, tối om không nhìn thấy nông sâu. Ngay sau đó, từ trong cái lỗ đó chợt phốc một tiếng, nước phun ra như suối.
Tiểu nha đầu trợn mắt há hốc miệng mà đứng, trốn không kịp, lập tức cả người ướt đẫm.
"Ha ha ha...." Mạc Khinh Vũ ôm bụng cười ngặt nghẽo, quá sảng khoái. Tiểu nha đầu kia sau khi xuất quan, không ngờ hết đụng cái nọ lại đụng cái kia. Thật chưa bao giờ thấy qua, tự mình đạp một cước, bị nước ngầm phun cho ướt hết cả người....
Đám người Đổng Vô Thương cũng nhịn không được mà lộ vẻ tươi cười.
Bố Lưu cùng Phong Nguyệt lại lộ sắc mặt kinh ngạc.
Ba người bọn họ đều biết lợi hại bên trong. Loại tu vi này, nói thế nào cũng phải là thánh cấp. Ba ngày trước còn chưa không biết võ công, hiện tại lại một bước lên trời, trở thành thánh cấp?
Cái này...
Nhanh như vậy?
Cho dù là thần tiên, cũng không thể nào nhanh như vậy chứ?
Cái gì là một bước lên mây?
Giờ khắc này, ba người thật sự hiểu được hàm nghĩa của bốn chữ này rồi.
Ba người đương nhiên biết, đây là do Sở Nhạc Nhi chân chính không có nửa điểm tu vi, giờ phút này đột nhiên có được lực lượng cường đại, cho nên mới không biết thu liễm như thế.
Chính bởi vì như thế, cho nên mới càng chấn kinh.
"Nhạc Nhi, thế nào?" Tử Tà Tình mỉm cười, hỏi: "Cảm thấy thân thể thoải mái không?" Nguồn: https://thegioitruyen.com
Sở Nhạc Nhi nhíu mày, kiểm tra toàn thân mình lại một lần, đột nhiên phát hiện, cảm giác khó chịu trong lòng ngực đã biến mất. Huyệt cấm trên đỉnh đầu giờ phút này cũng cực kỳ nhẹ nhàng khoan khái.
Toàn thân giống như đã bị đánh tan, tổ hợp lại một lần, khắp nơi đều cảm thấy sảng khoái, dễ chịu.
"Ta... ta khỏe rồi?" Sở Nhạc Nhi không tin tưởng nổi nhìn bàn tay mình, lại dùng sức nhéo cánh tay mình một cái, đau ái ui một tiếng, trong mắt đã xuất hiện ánh lệ vui mừng.
"Được rồi, khỏi hẳn là tốt rồi. Rốt cuộc cũng không cần lo lắng bệnh của ngươi nữa." Tử Tà Tình cười ha hả, nói: "Tiểu nha đầu ngươi đó, thật đúng là khiến ta mất nhiều công sức."
"Oa oa... đại ca thật sự quá giỏi." Sở Nhạc Nhi giơ tay lên hoan hô: "Đại ca rốt cuộc cũng chữa khỏi bệnh của ta rồi... Đại ca vạn tuế, đại ca vĩ đại nhất. Ha ha...."
Trán Tử Tà Tình nổi đầy gân xanh, càng thêm buồn bực. Vẻ tươi cười ôn nhu trên mặt cũng cứng ngắc lại trên mặt.
Tiểu nha đầu này.
Ta mất bao nhiêu công sức như vậy mới có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi, càng tạo nền tảng tiền đồ cho ngươi, gây dựng nên trụ cột vững chắc, khiến thể chất ngươi thoát thai hoán cốt, lại đem thần hồn ngươi ngưng kết lại, đem ý thức của ngươi khuếch trương tới cực hạn, đem kinh mạch ngươi tạo thành tổn tại mà cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng phải đỏ mắt, đem đan điền ngươi trực tiếp biến thành động không đáy...
Không ngờ ngươi không hề đề cập tới ta, vừa nghe khỏi bệnh, liền lập tức cảm tạ ca ca ngươi...
Trừ đại ca ngươi ra, không ngờ không đề cập tới một cai nói...
Thật sự là không thể tha thứ.
"Cũng chỉ có đại ca ngươi tốt?" Mặt Tử Tà Tình đen lại.
"Ách ách...." Sở Nhạc Nhi đảo tròng mắt, bổ nhào vào trong lòng nàng, nụng nịu nói: "Đại tẩu cũng tốt. Hì hì...."
Tử Tà Tình lập tức mặt đỏ tía tai, tức giận nói: "Ngươi gọi ai là đại tẩu. Còn không mau luyện công, làm quen lực lượng."
Mạc Khinh Vũ xoa xoa tay nhảy tới: "Nhạc Nhi, đại tẩu tiểu nha đầu ngươi ở chỗ này. Tới đây, đại tẩu luận bàn với ngươi một chút."
"Ngươi lông còn chưa mọc, không ngờ đã muốn làm đại tẩu ta." Sở Nhạc Nhi cười nhạt: "Ta đang muốn giáo huấn ngươi."
Cừu nhân gặp lại, lập tức đỏ mắt.
Trong phút chốc đã quyền qua cước lại, hai tiểu nha đầu cuốn chặt lấy nhau, đánh lộn không ngừng.
Sở Nhạc Nhi Vừa mới khỏi bệnh, còn chưa quen thuộc lực lượng, làm sao là đối thủ của Mạc Khinh Vũ đã thuần thục kỹ xảo? Vừa giao thủ liền lập tức chịu thiệt.
Bố Lưu Tình muốn tiến lên khuyên can, lại bị Tử Tà Tình giữ lại: "Chỉ có tự bản thân nàng nghĩ ra phương pháp dùng lực, mới là thiên tính của nàng. Hiện giờ, không nên ngăn cản. Cứ để các nàng đánh. Đánh xong trận này, sẽ dạy cho Sở Nhạc Nhi phương pháp dùng lực, năng lực khống chế, mới có thể lập tức in sâu vào trong lòng, không thể quên được."
Khi Sở Dương trở về, nhìn thấy trong Lăng Hương viên bụi đất ngập trời, hai tiểu nha đầu đang hô to gọi nhỏ, đánh nhau không ngừng, không khỏi trợn mắt há hốc miệng: "Đây đây đây... Đây là chuyện gì vậy?"
Bố Lưu Tình hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào. Đồ đệ mình một lòng muốn làm lão bà tiểu tử này... Thật sự là nhìn hắn không vừa mắt.
Tử Tà Tình hừ một tiếng, mặt lạnh như băng, mặc kệ.
Sở Dương xoa xoa tay, khụ khụ hai tiếng, nói: "Đệ nhất, ta là đệ nhất."
Không ai để ý tới hắn.
Mặc kệ Sở ngự tọa mặt đỏ xấu hổ, đi tới ngoài vòng chiến của hai tiểu la lỵ, quan sát...
Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người đều luyện công khí thế ngất trời. Được Tử Tà Tình chỉ dạy, tiến bộ của Sở Nhạc Nhi đúng là tiến triển cực nhanh, giống như diều gặp gió.
Sở Dương rốt cuộc cũng lấy ra Thiên Hạ Độc cương bản đầy đủ từ chỗ kiếm linh. Sở Nhạc Nhi tựa như có thiên tính, đối với các loại thi độc dụng độc phối độc cảm thấy hết sức hứng thú. Mấy ngày nay đều học tập như đói.
Mỗi ngày có rất ít thời gian luyện công, đả tọa, một nửa thời gian đều là học tâm Thiên Hạ Độc cương. Còn lại chính là giao thủ với Mạc Khinh Vũ, cùng Ô Thiến Thiến luận bàn, cùng Đổng Vô Thương chiến đấu... Cuộc sống phong phú vô cùng.
Nhưng trong Thiên Cơ thành mấy ngày nay cũng rất yên bình, tĩnh lặng giống như một đầm nước chết, không có nửa điểm gợn sóng xuất hiện. Loại an tĩnh này, không ngờ lại dị thường tới dọa người, có một loại áp lực giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão....
Sở Dương đột nhiên nhớ tới ngày đó, sau đấu giá hội, Đệ Ngũ Khinh Nhu từng nhắc nhở.
"Nội tình địch nhân, so với ngươi tưởng tượng, cường đại hơn nhiều."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.