Chương trước
Chương sau
Mọi người đều cau mày, cẩn thận suy nghĩ, nhưng nghĩ tới rách da đầu cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là từ khi nào, Cửu Trọng Thiên lại xuất hiện một vị hắc y cô nương như vậy? Trong trí nhớ, nữ tử có thể mạnh mẽ như vậy, chỉ có Phong Vũ Nhu tôn giả mà thôi. Nhưng Phong Vũ Nhu cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy mặc hắc y bao giờ.
"Thế là Trần Phi Vũ nhảy ra, nói: ‘Cô nương, có phải ngươi vừa nghe thấy thanh âm kẻ hèn này đã nhất kiến chung tình? Không ngờ còn lưu luyến chạy tới. Tới đây, muội muội, tháo khăn che mặt, để ca ca nhìn xem diện mạo ngươi thế nào, xem cả mông ngươi nữa. Cái đó càng khiến ca ca hưng phấn hơn nha...' nói xong hắn liền nhảy vọt tới, nâng cằm hắc y cô nương lên...."
Nam Cung Thệ Phong không hổ được xưng là một trong tiện nhân của Cửu Trọng Thiên, vừa miêu tả bộ dáng lưu mạnh đùa bỡn đàn bà liền giống như đúc, ngay cả thanh âm cũng sắc mùi dâm tiện.
Mọi người đều im lặng.
Trần gia là một trong cứu dại thế gia chúa tể, vậy mà lại sinh ra một kẻ lưu mạnh như vậy, quả thực là khiến mọi người tắt tiếng rồi.
"Chậm đã." Hàn Tiêu Nhiên nhíu mày, hỏi: "Trong đội ngũ Trần gia, không thể nào chỉ có một mình Trần Phi Vũ được. Ngoài bốn vị chí tôn ra, còn mang theo dược sự, mấy vị công tử đi lịch lãm. Trong bóng tối, hẳn là còn có một vị siêu cấp cao thủ. Quân cấp, thánh cấp càng nhiều không dếm xuể. Làm sao những người này nhìn thấy Trần Phi Vũ quá phận như thế lại không có ai ra ngăn cản ư?"
Nam Cung Thệ Phong nói: "Lúc ấy Trần Phi Vũ nhảy ra, không có ai ngăn cản. Ngược lại, từ trong đội ngũ còn có một giọng nói rất quái đản truyền ra: Nữ oa này thật kiêu ngạo nha. Trần gia chúng ta đã không xuất hiện, cũng nên lập uy rồi."
Những lời này vừa nói ra, ba vị tổng chấp pháp cùng Gia Cát Sơn Vân đều lộ vẻ quái dị.
Chưa từng thấy qua cái dạng nào như vậy. Thấy con cháu nhà mình cố tình gây sự, đùa giỡn gái nhà lành, vị này không ngờ còn cổ vũ?
Hàn Tiêu Nhiên biến sắc, nói: "Thanh âm người này rất quái dị?"
"Đúng, giống như cổ họng bị hủy vậy. Rát quái dị, nói câu nào là câu đó khiến người ta nổi cả da gà." Nam Cung Thệ Phong nói: "Lúc ấy trên cổng thành vốn có rất nhiều người quan sát, nhưng vừa nghe được thanh âm này, tất cả mọi người đều bỏ chạy...."
Gia Cát Sơn Vân cùng ba vị tổng chấp pháp liếc mắt nhìn nhau, dều thầm gật gật đầu.
Quỷ Vương.
Trần gia Quỷ Vương Trần Nại Hà. Thì ra là lão quái vật này dung túng, vậy khó trách.
Trần Nại Hà nổi danh từ ba ngàn năm trước, trời sinh tính tình tàn nhẫn, luyện công tẩu hỏa nhập ma khiến cho người ra không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhưng hắn chẳng những không bị phế, mà ngược lại còn đâm lao theo lao, phá hết kinh mạch luyện công, lấy tim và máu người là thức ăn, luyện thành thần công Quỷ Vương kinh thiên động địa.
Thì ra cực đạo cao thủ mà Trần gia phái tới đây lần này chính là Trần Nại Hà.
Nhưng nghi hoặc trong lòng mọi người lại càng sâu. Nếu thật là Trần Nại Hà, thì đó chính là cao thủ chí tôn lục phẩm rồi. Ai lại có thể giết hắn dễ dàng như vậy?
Về phần vị hắc y cô nương này... mọi người đã không còn ôm hi vọng gì nữa rồi.
Cho dù hắc y cô nương có cường dại hơn nữa, nhưng nếu được xưng là cô nương, thì tuyệt đối không phải là đối thủ của tnh
"Ngươi nói tiếp đi." Thần thái Hàn Tiêu Nhiên có chút lạnh lùng, ngồi trở lại ghế. Hắn thân là tổng chấp pháp chấp pháp giả, nhưng thiên hạ này, có vô số ác nhân khiến hắn bất lực. Tỷ như Trần gia thập cửu thiếu, Trần Nại Hà này...
Mà hắn cũng chính bởi vì mình không thể làm gì bọn chúng là thở dài, im lặng.
Trong mắt Hàn Tiêu Nhiên, bất luận kẻ nào phạm pháp cũng phải bị trừng phạt, chứ không phải như hiện tại, phàm là đệ tử trực hệ của cửu đại gia tộc phạm sai lần, căn bản không tới phiên chấp pháp giả giáo huấn. Chấp pháp giả nhìn như quyền thế ngập trời, nhưng từ phương diện nào đó mà nói, cũng chỉ có thể bắt nạt dân đen. Chấp pháp giả bình thường cũng chỉ có thể chấp pháp đối với võ giả bình thường...
Nhưng dù sao lý tưởng của hắn, đối với hiện tại mà nói, hoàn toàn không có khả năng thực hiện.
"Vâng." Nam Cung Thệ Phong dạ một tiếng, tiếp tục nói: "Hắc y cô nương kia thấy Trần Phi Vũ khinh bạc, lật tay tát một cái, tát thẳng vào mặt Trần Phi Vũ một cái thật kêu, không ngờ chỉ một tát đã đánh cho Trần Phi Vũ lăn quay ra đất, mắng: 'Đồ khốn kiếp thế này, sống trên đời không biết gây họa cho bao nhiêu thiếu nữ nhà lành. Hôm nay bổn cô nương phải diệt mầm tai họa này. Nói xong liền rút kiếm ra khỏi vỏ, không chút do dự dâm tới."
"Hay." Hàn Tiêu Nhiên vỗ bàn: "Cô nương này qua nhiên là mạnh mẽ. Hỗn trướng bậc này, sớm giết sạch thì hơn."
Mục Cửu U cùng Nguyên Kim Bảo đều nhíu mày, nhìn Hàn Tiêu Nhiên, thầm nghĩ, quả nhiên là Hàn Phong Tử... Đây chính là Trần gia, nếu những lời ngươi nói mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây ra đại họa. Vậy mà còn không chút cố kỵ như vậy...
Bất quá việc này không liên quan tới mình, hai người đương nhiên không chõ mũi vào...
Lại nói tới Trần gia...cũng không phải phạm tội trong phạm vi chấp pháp của ngươi, Hàn Phong Tử ngươi nổi điên lên cái gì?
"Mắt thấy Trần Phi Vũ sắp mất mạng dưới kiếm, đột nhiên một bàn tay bỗng không xuất hiện, một trảo chụp lấy mũi kiếm của hắc y cô nương, lại là thanh âm quái dị kia: 'Nữ oa này thật hung dữ nha. Ngươi chướng mắt chắt trai ta, ta bắt ngươi về làm tiểu lão bà cho hắn' Không ngờ tay không đoạt mất trường kiếm của hắc y cô nương kia."
Hàn Tiêu Nhiên nhíu mày: "Hắc y cô nương kia bao nhiêu tuổi? Tu vi ra sao?"
Nam Cung Thệ Phong do dự nói: "Không thấy rõ mặt, không biết bao nhiêu tuổi, nhưng tu vi rất cao, ước chừng thánh cấp tam tứ phẩm... Bất quá, đối diện với bàn tay kia, vẫn không hề có lực phản kháng...."
Mọi người cùng nhau gật đầu, thầm nghĩ thánh cấp tam tứ phẩm, làm sao có thể vượt qua khoảng cách tiên phàm, chống lại chí tôn lục phẩm? Cái này không có gì kỳ quái.
"Thế là hắc y cô nương kia cả giận, nói: 'Các ngươi là ai? Chẳng lẽ nhìn đồng bọncủa mình đùa giỡn phụ nữ lại thờ ơ sao?' Thanh âm quái dị kia cười ha hả, nói: 'Sai. Lão tử đâu có thờ ơ? Ngược lại, lão tử còn muốn trợ giúp chắt trai lão phu. Càng chướng mắt hắn, càng chán ghét hắn, càng muốn giết hắn, ta lại càng muốn ngươi trở thành tiểu lão bà của hắn."
Nam Cung Thệ Phong tiếp tục kể.
"Rác rưởi." Hàn Tiêu Nhiên chửi một tiếng: "Sống hơn ba ngàn năm cũng chỉ là một tên rác rưởi. Cái gì mà Quỷ Vương chứ, cho dù là U Minh ác quỷ cũng không thể không giảng đạo lý như vậy."
Lăng Hàn Vũ gật đầu: "Đây quả thực là tác phong của Trần Nại Hà... Vị Quỷ Vương Trần Nại Hà này luôn hành sự tàn bạo. nghe nói bởi vì sau khi tẩu hỏa nhập, không thể giao hợp, cho nên tâm lý biến thái, chuyên hành hạ nữ tử tới chết. Nữ tử càng xinh đẹp, thủ đoạn hành hạ của hắn lai càng tàn nhẫn... Bất quá tu vi hắn cao tuyệt, thật đúng là không mấy người có thể làm gì được hắn... Hơn mộtngàn năm qua, đã không xuất hiện trên giang hồ nữa. Thật không ngờ tới Vạn Dược đại điển lần này, Trần gia lại phái hắn đi.
Nam Cung Thệ Phong nghe mọi người đàm luận một hồi, sau đó mới nói tiếp: "Hắc y cô nương kia bị hắn bắt được kiếm, vốn đang rất tức giận, nhưng nghe được những lời này, lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, hỏi: 'Các ngươi là người nhà nào?' Sau đó quan sát một chút, nói: 'Các nngươi là người của Trần gia - một trong cửu đại thế gia?' Chắc là thấy được dấu hiệu của Trần gia."
"Thanh âm quái dị kia trả lời: 'Hiện tại muốn nịnh bợ lão phu cũng đã muộn rồi.' Nhưng hắn còn chưa nói xong, hắc y cô nương đột nhiên bỏ kiếm xoay người bỏ chạy. Độc tác rất nhanh."
Mọi người đều thở dài.
Phản ứng không tệ, sách lược cũng hoàn toàn chính xác. Nhưng tu vi thánh cấp thì sao, làm sao có thể chạy thoát khỏi tay chí tôn? Huống chi còn là chí tôn lục phẩm?
"Thanh âm quái dị kia cười một tiếng, nói: 'Còn muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy?' Không ngờ một trảo đã bắt được đầu vai hắc y cô nương. Phát lực kéo lại nói: 'Phi Vũ, tiếp lấy tiểu lão bà của ngươi. Lão tổ tông làm đám ăn hỏi cho ngươi.' Trần Phi Vũ mừng rỡ nói: 'Đa tạ lão tổ tông'. Bàn tay kia ném hắc y cô nương tới, Trần Phi Vũ đưa tay tới đón. Hắc y cô nương kia bay giữa không trung mà không hề nhúc nhích, hiển nhiên là đã bị phong trụ tu vi...."
Nam Cung Thệ Phong tiếp tục kể, nói tới đây, thanh âm đột nhiên kích động.
Sắc mặt mọi người cũng trầm trọng, theo thanh âm Nam Cung Thệ Phong có thể nhìn ra, chỉ sợ biến cố sẽ xuất hiện ngay lúc này.
Quả nhiên...
"Mắt thấy hắc y cô nương kia sắp rơi vào trong tay Trần Phi Vũ. Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay trắng muốt xuất hiện, lấy lấy hắc y cô nương giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã lướt ra ngoài ba mươi trượng, vững vàng hạ xuống. Mà bàn tay trắng muốt kia cũng lập tức biến mất."
"Thanh âm quái dị kia ồ lên một tiếng, nói: 'Ta còn nghi hoặc tiểu nữ oa này làm sao lại kiêu ngạo như vậy, thì ra là có hậy trường. Là vị nào? Không ngờ dám cướp người từ tay Trần Nại Hà ta? Đứng ra, để lão tử xem xem."
"Nhưng không có người xuất hiện, chỉ có một thanh âm mang theo vẻ tức giận, nói: "Trần Nại Hà, đây là cách Trần gia các ngươi dạy dỗ đệ tử sao?
Nam Cung Thệ Phong nói tới dây, mọi người đều thầm suy doán.
Bàn tay trắng muốt kia, là của ai?
"Kẻ có thanh âm quái dị kia thì ra là Trần Nại Hà, chỉ nghe hắn nói: 'Ngươi là ai? Lão tử quản giáo đệ tử thế nào, ngươi quản cái rắm ấy.' Thanh âm kia đáp lại: 'Nói như vậy, công tử trần gia các ngươi coi trọng nữ tử nào, đối phương không muốn, ngươi vẫn bắt ép? Có phải thế không?' Trong thanh âm này đã tràn ngập sát khí."
"Thanh âm quái dị kia nói: 'Thế thì sao, ngươi có ý kiến hả?' Thanh âm người kia lại nói: 'Không sai, ý kiến rất lớn. Lần này vốn không muốn giết người của Trần gia, chỉ muốn tùy tiện chọn một trong cửu đại gia tộc làm thịt. Thật không ngờ Trần Nại Hà ngươi lại đưa đầu tới cửa, không ngờ còn bắt đệ tử ta làm tiểu lão bà cho chắt trai ngươi. Không giết ngươi thì đúng là có lỗi rồi."
Nói tới đây, Nam Cung Thệ Phong miệng khô lưỡi đắng.
Mọi người nghe mà có chút kinh tâm động phách. Trong lòng thầm suy đoán, người này rốt cuộc là ai? Nghe khẩu khí, giống như là sư phụ hắc y cô nương... Hơn nữa, hoàn toàn không để Trần Nại Hà vào mắt... Nói như vậy tối thiểu cũng phải là chí tôn lục phẩm trở lên.
Gia Cát Sơn Vân đột nhiên biến sắc, nói: "hắn nói... tùy tiện chọn một trong cửu đại gia tộc làm thịt?"
Gia Cát Sơn Vân quan tâm, chính là một câu này.
Nam Cung Thệ Phong uống ừng ực mấy ngụm nước, mới nói: "Vâng."
Sắc mặt Gia Cát Sơn Vân trầm xuống.
Tùy tiện chọn một trong cửu đại gia tộc làm thịt, tuyệt đối không phải là tùy tiện giết, mà là giết cực đạo cao thủ của một trong cửu đại gia tộc. Nói như thế, mục đích người này, không ngờ chính là Bổ Thiên ngọc cùng Cửu Tôn Bổ Thiên sau khi Vạn Dược đại điển diễn ra.
Rõ ràng là muốn phá hư?
Nam Cung Thệ Phong tiếp tục nói: "Sau đó bóng người chợt lóe lên, phía trước đội ngũ của Trần gia đột nhiên xuất hiện một nam một nữ. Đều một thân bạch y như tuyết. Nữ càng là quốc sắc thiên hương, Hai người này xuất hiện, toàn bộ thiên địa không ngờ cũng như đột nhiên sáng lên mấy phần. Chỉ nghe nữ tử kia thản nhiên nói: 'Trần Nại Hà, diện mạo ta cũng rất đẹp đó. Ngươi có muốn đoạt tới làm tiểu lão bà cho chắt trai ngươi không?"
"Chẳng lẽ là Phong Nguyệt hai vị tôn giả?" Ầm một tiếng, tất cả mọi người đang ngồi lập tức chấn kinh đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.