Chương trước
Chương sau
"Đây là ma khí! Lại là thánh khí!" Người áo trắng ánh mắt thoáng cái nhíu chặc: "Đây là tộc nào? Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là..."
Người áo trắng trên mặt lộ ra sầu lo nồng đậm: "Thiên địa khóc... Thiên địa khóc... Chẳng lẽ thật sự muốn thiên hạ đại loạn sao?"
...
Một tiếng thanh minh, tựa như Cửu Thiên Tiên Nhạc vang lên.
Đầu phượng hoàng to lớn kia, đôi cánh rốt cục hoàn toàn mở ra.
Trong phút chốc lục quang quấn quanh bay lên vạn trượng, kim quang lóe ra vắt ngang ngàn dặm, chỉ có một đoàn hắc khí ở giữa, vẫn lù lù bất động!
Bốn phương tám hướng rất nhiều chim chóc cũng cảm nhận được đại dương mênh mông trên không.
Lúc phượng hoàng giương cánh, trên không trung đồng thời tĩnh lặng!
Phượng hoàng giương cánh, mang theo tiếng phượng minh vang dội Cửu Thiên, vọt lên.
Ngay khi phượng hoàng xông lên trời, vạn điểu không tiếng động, lẳng lặng, cung kính, bò lổm ngổm, cúi đỉnh đầu cao ngạo xuống.
Hướng về vua của mình, biểu hiện kính ý vô cùng!
Phượng hoàng vọt lên, hóa thành một áng mây trên bầu trời, sau đó tiêu tán, biến thành một dải ánh sáng, cuối cùng biến mất.
Kim Long ngâm nga một tiếng, trong nháy mắt cũng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Lục quang chập chờn một chút, cũng đã biến mất.
Chỉ có một đạo hắc khí nồng nặc, vẫn bốc lên trên không trung, mênh mông không dứt.
Sau đó hắc khí bất chợt cuồn cuộn, chậm rãi biến thành một hình người mơ hồ, cứ đứng trong hư không như vậy, đỉnh đầu trời xanh vạn trượng, chân đạp giang sơn vạn dặm!
Bóng người kia chậm rãi xoay người, đối mặt với hướng Đông Bắc, tựa hồ đang nhìn, tựa hồ đang trầm tư, tựa hồ đang...
Sau đó đạo hắc khí này chậm rãi tiêu tán, hóa thành mây đen đầy trời, mây đen giăng đầy!
Một tiếng sét đánh kinh thiên vang lên, một đạo tia chớp vặn vẹo lóe sáng!
Mưa tầm tã, phạm vi cả Cửu Trọng Thiên, mưa to xối xả!
Hướng Đông Bắc, ở thời điểm đạo nhân ảnh kia quay đầu nhìn, tất cả mọi người toàn bộ chỉnh tề quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, cực kỳ vui mừng.
Mấy trăm vạn người đồng thời hô to: "Vương! Vương! Vương!"
"Vương của ta trở về!"
Thanh âm rung động thiên địa.
Mưa tầm tã.
Địa phương chỗ Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi cùng Nhuế Bất Thông, đã là một hòn đảo đơn độc! Thậm chí, bắt đầu di động trên mặt nước, vô số núi băng trôi lênh đênh. Ba người ở trên hòn đảo nhỏ giống như hạt cạt giữa biển rộng vậy.
Những cao thủ bên ngoài đã bắt đầu khẩn cấp đốn củi tạo thuyền. Trời mới biết ở Tây Bắc này lại có một ngày có thể dùng tới thuyền?
Nơi này trừ băng sơn ra là cánh đồng tuyết, núi cao san sát, trùng điệp tung hoành. Xe ngựa nửa bước cũng khó đi, bình thường dùng xe trượt tuyết tương đối nhiều, đâu có nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải dùng thuyền? Có muốn dùng thì dùng ở đâu đây?
Những người này nào biết làm thuyền như thế nào?
Bận rộn hồi lâu vẫn không làm được, lại thấy có người đã hạ thủy. Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy thuyền của mấy tên kia đang xoay tròn tại chỗ, nửa bước cũng không đi được.
Không khỏi cười ha ha.
Mấy người này là đem đại thụ đốn xuống, chặt bỏ toàn bộ nhánh cây, đem đại thụ khoét ra một cái lỗ ở giữa, ba người ngồi lên, một ở giữa, hai người ở hai đầu, mỗi người cầm lấy một cái cây làm mái chèo.
Nhưng, chỉ chốc lát, bằng vào tu vi thâm hậu, chỉ xoay được trăm vòng liền ổn định phương hướng, xông thẳng ra ngoài. Ở trong sóng gió đại dương mênh mông đong đưa, vặn vẹo nhẹ nhàng như chim cánh cụt...
Ta kháo!
Đây thật là biện pháp tốt.
Mới vừa rồi nhìn bọn họ quay tròn tại chỗ, mọi người vẫn đang chê cười, nhưng hiện tại xem ra, người ta thật là có dự kiến trước, dưới loại tình huống này, địa phương quỷ quái này, kiếm thuyền ở đâu đây?
Tất cả lại rối rít làm theo.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc, tất cả đại thụ bên cạnh cũng bị chém ngã, thậm chí, còn có người vì một cây đại thụ đánh nhau, đánh đến khí thế ngất trời.
Ở trên mặt nước có cả đám đang xoay vòng tròn, cực kỳ chật chội, có đôi khi bịch một tiếng, hai chiếc thuyền cây đụng vào nhau, cho nên hai bên đồng thời rơi xuống nước.
Cho nên những người bên cạnh như có tâm mà lại như vô ý, cành cây làm mái chèo thường vô ý gõ xuống.
Nói giỡn, nơi phượng hoàng đậu qua cũng đã là bảo địa!
Huống chi đây là phượng hoàng xuất thế? Tất nhiên sẽ có hằng hà sa số bảo bối. Có cơ hội còn không đánh rắn giập đầu sớm diệt trừ đối thủ cạnh tranh, há có thể giữ lại mối họa sau này cho mình?
Cho nên thanh âm đánh chửi không dứt vang lên.
Một mảnh hỗn loạn, lại là mấy cái thuyền cây xông ra ngoài, thoáng một cái liền khinh phiêu vọt ra xa.
Sau đó càng ngày càng nhiều người chèo thuyền đi...
Bi ai nhất chính là mấy vị Chí Tôn ý vào tu vi thâm hậu, muốn dùng sức người vọt qua đại dương mênh mông, dụng lực vọt lên không trung.
Nhưng vừa mới bay lên, trên đầu liền rơi xuống một cỗ uy áp cực lớn, mấy vị Chí Tôn cao thủ nhất thời cả người vô lực, rớt xuống như sung rụng, chổng vó chật vật không chịu nổi, điều không ngờ nhất chính là, một vị Chí Tôn lại đập mặt xuống đất đến chảy máu mũi.
Đây, đây thật đúng là chuyện có một không hai.
Phải biết rằng đây chính là truyền thuyết Cửu Trọng Thiên. Chí Tôn cao thủ, mặc dù chỉ là Chí Tôn nhất phẩm, nhưng cũng là nhân vật cấp truyền thuyết. Chớ nói là té một cái, cho dù dùng đại chuỳ đập mũi hắn, cũng sẽ đem đại chùy làm vỡ nát.
Hôm nay lại từ trên cao rớt xuống chảy máu mũi... Mưa to mưa tầm tã, máu Chí Tôn ào ào chảy, đưa tay sờ lên mũi đã toàn là máu.
Tất cả mọi người muốn cười, nhưng cũng không ai dám cười.
Mấy vị Chí Tôn chật vật bò dậy, lại phát hiện sau khi rơi xuống đất tu vi lại khôi phục.
Không khỏi hai mặt nhìn nhau, xem ra, chỉ có chèo thuyền...
...
Trên băng đảo.
Đổng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi cảm giác mình có thể hành động, liền lăn lông lốc nhảy dựng lên, Đổng Vô Thương nào có tâm trạng đi quan tâm tu vi của mình. Ngay lập tức chạy lại chỗ Nhuế Bất Thông, lo lắng nhìn hắn.
Chỉ thấy Nhuế Bất Thông sắc mặt hồng nhuận, nằm ở nơi đó, bộ ngực chậm rãi phập phồng, quả nhiên là không có chuyện gì. Hỏa hoạn mãnh liệt như thế, làm trời xanh cũng nóng đỏ, nhưng y phục Nhuế Bất Thông lại không bị cháy một chút nào.
Đổng Vô Thương vẫn không thể tin được, run rẩy vươn tay, đi thử hơi thở của Nhuế Bất Thông.
Đang lúc này, Nhuế Bất Thông nằm trên mặt đất lại mở mắt.
Đổng Vô Thương sợ hết hồn.
Nhuế Bất Thông mở mắt ra, nhắm lại, sau đó lại mở ra, trừng mắt nhìn, lại hèn mọn cười hắc hắc, câu nói đầu tiên lại là: "Lão Tứ, ngươi bị ta làm cho sợ hãi sao?"
Đổng Vô Thương đứng ngay đơ, một hồi lâu vẫn không kịp phản ứng, nháy mắt mấy cái, đột nhiên nước mắt điên cuồng rơi xuống.
Tiếp theo đó không chút do dự hung hăng một quyền đập vào hốc mắt trái của Nhuế Bất Thông!
Phốc!
Một con gấu mèo lập tức ra đời.
Nhuế Bất Thông bi thống: "Ta đập chết ngươi..."
Lời còn chưa dứt, quyền thứ hai của Đổng Vô Thương đã không chút lưu tình đập tới! Phốc! Nhuế Bất Thông hoàn toàn biến thân thành gấu mèo.
Đổng Vô Thương đấm rất mạnh, không nói câu nào, cắn răng cắn lợi từng quyền từng quyền đánh xuống. Nhuế Bất Thông rốt cục bị đánh đến nổi giận, nhảy dựng lên, hai người bùm bùm đánh nhau!
Không lâu lắm, hai đầu heo đã ra đời.
Hồng hộc nằm thở trên băng. Hai người đánh đến nói không ra lời.
Một lúc lâu, Nhuế Bất Thông nói: "Thoải mái không?"
Đổng Vô Thương phù phù thở: "Thoải mái!"
"Ta cũng rất thoải mái." Nhuế Bất Thông nói.
Hai người cũng không nói gì nữa, chẳng qua là thở hồng hộc, một hồi lâu sau, đột nhiên cùng cười to.
Người chết qua một lần, không vì chết đi sống lại mà vui mừng. Người một mực khóc lóc hối hận, cũng không có vì huynh đệ sống lại mà nói gì.
Hết thảy đều như bình thường.
Tựa như chuyện này, cho tới bây giờ cũng không có phát sinh qua.
Mặc Lệ Nhi ở một bên nhìn, nàng từ trước đến giờ đều cảm giác mình là thiên tài, bất cứ chuyện gì, cũng có thể nhìn một hiểu một trăm. Hơn nữa, đối với tình nghĩa, nàng cũng có thể cảm thụ rõ ràng.
Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy, mình càng ngày càng không hiểu nam nhân. Tình nghĩa của nam nhân, đích thật là rất kỳ quái.
Nhuế Bất Thông xảy ra chuyện, Đổng Vô Thương cực kỳ bi thương. Điểm này rất dễ hiểu.
Nhưng Nhuế Bất Thông chết đi sống lại, Đổng Vô Thương lại không kích động. Mặc Lệ Nhi cảm thấy, nếu là nữ nhân... Giờ phút này sợ rằng đã ôm đầu khóc rống...
Nhưng hai nam nhân này lại hung hăng đánh một trận! Đem đối phương đánh thành đầu heo, tiếp theo liền gió nhẹ mây nhạt?
Chỉ nghe bên kia cười sau khi, Nhuế Bất Thông trầm giọng nói: "Nhưng thật ra chuyện này, ta cũng không biết."
Đổng Vô Thương nằm trên mặt đất, thỏa mãn vuốt ve mình trên mặt vết thương, đau quất quất khóe miệng: "Ta hiểu."
"Ừm."
Nhuế Bất Thông cũng không nói.
Hai người đều đang xem xét tu vi của mình.
Chuyện trọng đại như thế, một lời xẹt qua, thậm chí không bao giờ... nói nữa.
"Ta đề thăng." Nhuế Bất Thông nói: "Hiện tại chỉ sợ đã đến Thánh cấp một hai phẩm."
"Ta cũng vậy. Không sai biệt lắm cũng là cái dạng này, bất quá, ta còn cần luyện đao, gia tăng cảm ngộ Đao đạo, mới có thể đem tu vi tăng lên tới Đao thánh, cái này còn cần thời gian rất dài."
Đổng Vô Thương thản nhiên nói.
"Ta cũng thăng." Mặc Lệ Nhi vui mừng nhìn mình.
"Ặc?" Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông đồng thời ngạc nhiên nhìn nàng, bộ dáng khiếp sợ: "Ngươi cũng sinh? Ở đâu? Nam hài hay là nữ hài?"
Mặc Lệ Nhi nhất thời không kịp phản ứng, vừa thẹn vừa giận, chống nạnh: "Các ngươi hai tên khốn kiếp này!"
Nhuế Bất Thông cười ha ha: "Chúng ta hai tên khốn kiếp này cũng không phải là ngươi sinh! Lời này của ngươi nói ra, cũng không tốt. Ta đây không sao cả, ngươi sinh thì ngươi sinh, hiện tại gọi mẹ cũng được, bất quá, lão Tứ không thể làm được, lão Tứ nếu là gọi ngươi là mẹ thì không ai thèm lấy ngươi!"
"Ta..." Mặc Lệ Nhi mặt đỏ tía tai, chuẩn bị hành hung tên này một trận.
Lại thấy Nhuế Bất Thông trơ mặt ra: "Mẹ, ta đói bụng... muốn uống sữa..."
Lời còn chưa dứt đã bị Đổng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi liên thủ đánh cho nửa chết nửa sống, nằm ở trên khối băng trừ rên rỉ ra, cái gì cũng không làm được.
Ba người nhìn thoáng qua, đều cười to.
Mặc Lệ Nhi cũng lên tới Thánh cấp, ba người cũng đề thăng tới một cấp bậc giống nhau. Cái này chứng minh một chuyện: Nhuế Bất Thông mới vừa rồi niết bàn trong lửa, đem chỗ tốt của mình, chia sẻ cùng Đổng Vô Thương và Mặc Lệ Nhi.
Hắn vốn có thể trực tiếp đề thăng tới Chí Tôn! Bởi vì hắn là phượng hoàng thể chất, có thể có được chỗ tốt lớn nhất! Đặt ở trên người Đổng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi, không chỉ có lãng phí, hơn nữa không đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Nhuế Bất Thông chết đi sống lại, chính hắn chẳng qua cũng chỉ nói một câu: "Ta cũng không biết." Liền xong việc, Đổng Vô Thương cũng không hỏi.
Hắn lợi dụng phượng hoàng niết bàn chi hỏa, đem tất cả chỗ tốt, chia đều cùng Đổng Vô Thương và Mặc Lệ Nhi! Loại tình nghĩa này, đủ để cảm thiên động địa, nhưng Đổng Vô Thương cũng không nói gì, hắn cũng không cho Mặc Lệ Nhi nói!
Chuyện này có vẻ là nên nói ra. Nhưng nếu nói ra thì cũng đã vũ nhục tình cảm của họ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.