Chương trước
Chương sau
"Không sai, đúng là ba người chúng ta!" Vị lão giả của Gia Cát gia tộc kia thản nhiên nói: "Hồng Vô Lượng, ngươi co đầu rút cổ ở chỗ này nhiều năm như vậy, người đã ngu đi rồi. Ngươi muốn tự đi ra ngoài, hay là muốn chúng ta dẫn ngươi đi ra ngoài?"
Hồng Vô Lượng cười ha hả một tiếng, nói: "Mặc dù Hồng mỗ ẩn cư ở chỗ này, nhiều năm không có đi ra ngoài giang hồ, nhưng, nhưng cũng không phải ba người các ngươi có thể nuốt trôi. Nhưng mà ta thật sự không ngờ, ba người các ngươi, lại có thể biến thành nanh vuốt của Lãng Nhất Lang!"
Đột nhiên thấp giọng nói: "Lãng Nhất Lang hứa cho các ngươi cái gì tốt? Ha hả, có phải Dạ gia cùng Gia Cát gia, cũng bị Lãng Nhất Lang bắt được điểm yếu hay không? Cái cảm này, chắc cũng không dễ chịu nhỉ? Ha ha, ha ha..."
Dạ An Nhiên thản nhiên nói: "Bị người bắt được điểm yếu, vẫn đỡ hơn là mất mạng! Ra tay!"
Quát to một tiếng, thân thể triển khai, liền vọt lên.
Ba người đồng thời ra tay, thành hình chữ phẩm đem Hồng Vô Lượng kẹp ở giữa.
Hồng Vô Lượng quát to một tiếng, hai tay duỗi thẳng, một đống Tử Tinh ở một bên động quật đột nhiên bay vào trong tay, hắn dùng lực há mồm hút khí, cả thân thể khô gầy đột nhiên to thêm một vòng trong nháy mắt, một cổ tử khí nồng nặc, bị hắn một ngụm nuốt vào trong bụng!
Đống Tử Tinh này, ước chừng hơn ngàn khối, nhưng bị hắn hút sạch sẽ trong nháy mắt!
Bộ mặt Hồng Vô Lượng ngay lập tức trở nên hồng hào, quát lên: "Tới đây nào!" Phóng người lên, thế nhưng lại chủ động xông ra, bốn người đánh nhau thành một đoàn!
Một thân ảnh bay vút đến, nhào vào vòng chiến, chính là Ngụy Vô Nhan.
"Muốn giết sư phụ ta, thì phải giết ta trước!" Ngụy Vô Nhan quát to một tiếng, liều mạng đánh tới.
Dạ An Nhiên hừ lạnh một tiếng, quát lên: "Tam phẩm Chí Tôn chiến đấu, ngươi lại dám nhúng tay vào." Vươn tay chưởng tạo ra một tiếng xé gió vang lên, trong một mảnh sương mù dày đặc, nhắm chính xác ngay Vô Nhan Kiếm của Ngụy Vô Nhan, ba một tiếng, bàn tay cùng Vô Nhan Kiếm chạm vào nhau.
Vang lên một tiếng oanh, Dạ An Nhiên không lùi nửa bước, trên bàn tay ngay cả một điểm đỏ cũng không có, nhưng cả người Ngụy Vô Nhan mang theo kiếm bay ngược trở về,đụng vào vách đá một nhát nặng nề!
Hòn đá trên đỉnh đầu, tuôn rơi xuống.
Oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngụy Vô Nhan chính là nửa bước Chí Tôn, nhưng so sánh với tam phẩm Chí Tôn, lại giống như con nít, không chịu nổi một đòn. Sự khác biệt về phẩm cấp của Chí Tôn, được phân biệt rõ ràng như thế!
Hồng Vô Lượng cùng hai người khác đã chiến đấu chung một chỗ, ba người đều không cho kình phong tản ra, tránh cho việc đánh sập ngọn núi.
Nhưng tiếng của kình phong vang lên vù vù, ở trong sơn động này càng giống như cơn lốc, trong chỗ lát, trong lổ tai đã không có bất cứ thanh âm gì.
Vẻ mặt Hồng Vô Lượng rất tĩnh táo, đánh đấm một cách vững chắc, đối với việc đệ tử bị đánh bay, coi như không có nhìn thấy.
Bản thân hắn vốn bị thương nặng, mặc dù mấy năm nay tu vi tăng thêm không ít, nhưng là do lực lượng của Tử Tinh đang chống đở. Nếu mất đi Tử Tinh, cho dù tu vi của hắn tiến bộ gấp đôi đi nữa, cũng khó trốn thoát sự hành hạ của Tử Tinh Thủ.
Dạ An Nhiên khoanh tay đứng xem cuộc chiến, nhìn thấy tạm thời không cần chính mình tham gia, chậm rãi đi tới bên cạnh Ngụy Vô Nhan, hỏi: "Tiểu tử, sư phụ ngươi trúng Tử Tinh Thủ? Ai đã ra tay?"
Ngụy Vô Nhan hừ lạnh một tiếng, cười hắc hắc: " Kẻ địch lớn nhất của sư phụ ta là ai?"
Dạ An Nhiên liền biến sắc: "Lãng Nhất Lang?"
Ngụy Vô Nhan cười lạnh: "Ngươi biết là tốt rồi."
Hắn vốn không muốn trả lời câu hỏi của đối phương, nhưng vừa nghe tựa như đối phương cũng không biết chân tướng của chuyện này, thậm chí không biết Lãng Nhất Lang chính là người mang Tử Tinh Thủ. Cho nên hắn tự nhiên mừng rỡ trả lời!
Tử Tinh Thủ chính là công phu thiên hạ nhất đẳng âm độc, so với Đoạn Tử Tuyệt Tôn Thủ còn âm độc hơn.
Đoạn Tử Tuyệt Tôn Thủ chẳng qua là nhằm vào người trẻ tuổi, khi đã đến giai vị như Chí Tôn, cả đám đều là lão quái vật trăm ngàn năm tuổi, làm gì còn có ý nghĩ nối dõi tông đường? Cho nên những cao thủ không hề sợ hãi.
Về phần Tử Tinh Thủ liền là dùng để đối phó cao thủ, trừ phi ngươi vượt qua Chí Tôn lục phẩm, lướt qua thiên nhân chi giới, có thể tránh thoát, nếu không, cho dù là Chí Tôn ngũ phẩm, bị Tử Tinh Thủ đánh lén, cũng khó trốn khỏi số phận cả ngày làm bạn với Tử Tinh. Cuối cùng có một ngày, tán gia bại sản, cả người cả của đều không còn.
Điểm ác độc nhất của Tử Tinh Thủ ở chỗ hắn sẽ không để cho ngươi bị mất mạng ngay tại chỗ, mà tuổi thọ của cao thủ lại rất lâu, Tử Tinh Thủ bám theo ngươi cả đời, để cho ngươi không có lúc nào là không chịu sự hành hạ của Tử Tinh Thủ, mãi cho đến khi chết!
Chính là một trong những vũ kỹ âm độc mà cao thủ ở Cửu Trọng Thiên sợ nhất!
Chỉ cần Dạ gia cùng Gia Cát gia đã biết chuyện này, tự nhiên sẽ đề phòng Lãng Nhất Lang, thậm chí, sẽ âm thầm ra tay trừ khử cũng chưa biết chừng...
Mặc dù Ngụy Vô Nhan cũng không hiểu vì sao lần này Lãng Nhất Lang lại không tự mình ra tay, mà lại nhờ người của cửu đại gia tộc ra tay, coi như là một chiêu tung hỏa mù. Rốt cuộc là có âm mưu gì, nhưng hắn cũng sẽ không giấu diếm giùm Lãng Nhất Lang.
"Thì ra Lãng Nhất Lang luyện Tử Tinh Thủ…Khó trách, khó trách..." Vẻ mặt Dạ An Nhiên nghiêm trọng, chậm rãi gật đầu. Cũng không biết hắn nói khó trách là cái gì.
Hắn quay đầu nhìn trận chiến, thản nhiên nói: "Sư phụ ngươi trúng Tử Tinh Thủ, đã bao nhiêu năm?"
Ngụy Vô Nhan nói: "Hắn mất tích bao nhiêu năm, thì là bấy nhiêu năm, nếu không phải là trúng Tử Tinh Thủ, ai lại cam lòng đi trốn? Ngươi có không?"
"Ha hả…Tiểu tử khéo nói." Dạ An Nhiên cười cười: "Nói như vậy, qua nhiều năm như vậy, là ngươi cung cấp Tử Tinh cho sư phụ của ngươi?"
"Không sai! Là đệ tử, đây là việc nên làm!" Ngụy Vô Nhan nói một cách kiêu ngạo.
"Đúng là một đệ tử trung thành và tận tâm!" Dạ An Nhiên cười nói châm chọc: "Sư phụ ngươi chắc chắn đã nói cho ngươi biết, hắn trúng Tử Tinh Thủ, cần rất nhiều Tử Tinh, mỗi một ngày đều cần Tử Tinh để duy trì tiêu hao thấp nhất, có phải thế không?"
Ngụy Vô Nhan tức giận nói: "Người trúng Tử Tinh Thủ, đều phải như vậy? Chuyện này đâu cần người phải nói?"
Dạ An Nhiên cười quái dị: "Đều phải như vậy? Vậy ngươi từng gặp người khác chưa? Trừ sư phụ ngươi ra, người trúng phải Tử Tinh Thủ, ngươi từng gặp ai?"
Ngụy Vô Nhan hừ lạnh nói: "Dù chưa từng thấy, nhưng trúng Tử Tinh Thủ, chỉ có Tử Tinh mới có thể trị liệu! Điều này, vô cùng chính xác, không thể nghi ngờ!"
"Lời này nói không sai. Nói vậy trong những nay vừa rồi, vì chuẩn bị Tử Tinh cho sư phó của ngươi, chịu không ít khổ đi?" Nét mặt Dạ An Nhiên tỏ ra quái dị.
Ngụy Vô Nhan hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Nhớ tới những khổ sở đã phải chịu đựng, đâu phải chỉ năm chữ ‘Chịu không ít khổ’ là có thể hình dung ra?
Năm đó thể tử hắn vừa mới sinh, ở nhà giữ con, sư phụ ở nơi này cần bản thân mình đưa Tử Tinh tới gấp, đành phải để cho thê tử ở nhà một mình, tự mình mang Tử Tinh đi đưa cho sư phụ; Nhưng không nghĩ lần đó chính là lần vĩnh biệt?
Đến khi mình đưa Tử Tinh cho sư phụ xong rồi vội vã chạy về, ái thê đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng. Ngay cả con của mình, cũng đều chết oan chết uổng!
Đến nay, cũng không biết kẻ thù là ai.
Đâu chỉ là chịu không ít khổ? Vì sư phụ, mình đã phải trả giá bằng gia đình mình, trả giá bằng tuổi trẻ, trả giá bằng toàn bộ tầm huyết của cả đời... Nhưng những thứ này, Ngụy Vô Nhan đều dấu ở trong lòng, chưa từng nói qua với ai.
Một bên, Hồng Vô Lượng rống lớn nói: "Dạ An Nhiên, ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó? Oan có đầu nợ có chủ, ngươi không cần làm hại đệ tử của ta!"
Một bên rống to, một bên sẽ phải xông lại đây, nhưng hai vị Chí Tôn kiềm chế chặt chẽ, Hồng Vô Lượng không thể xông tới, chỉ có thể liên tục rống lớn.
Dạ An Nhiên cười giễu cợt, nói: "Thật là một sư phụ hiên ngang lẫm liệt, một đệ tử trung thành tận tụy... Ha ha ha... Chỉ tiếc, tên đệ tử trung thành như ngươi, lại bị vị sư phụ hiên ngang lẫm liệt mà ngươi yêu quý nhất mang bán!"
"Ngươi thối lắm!" Ngụy Vô Nhan nổi giận. Mới vừa rồi sư phụ quan tâm hắn, để Ngụy Vô Nhan kích động đến mức cả người phát run. Trong phút chốc chỉ cảm thấy tất cả đau khổ hắn gặp phải, cũng đáng giá. Gặp Dạ An Nhiên lại muốn chửi bới sư phụ của mình, lúc này Ngụy Vô Nhan cực kỳ tức giận.
"Ta thối lắm? Ha ha... Ngươi hỏi sư phụ ngươi một chút, hắn ở chỗ này! Sau khi trúng Tử Tinh Thủ, chỉ duy trì thấp nhất cần thiết, tu vi tuyệt đối sẽ không có tiến bộ! Nhưng nếu muốn tu vi vẫn có thể tiến bộ không ngừng, phải bắt đầu sử dụng gấp đôi Tử Tinh từ ngày đầu tiên sau khi trúng Tử Tinh Thủ! Nghe rõ sao? Gấp đôi Tử Tinh!"
Dạ An Nhiên cười ha ha: " Những năm gần đây sư phụ ngươi trúng Tử Tinh Thủ, nhưng chúng ta năm đó chính là kẻ cùng thế hệ với chúng ra, cho tới bây giờ chúng ta mới đạt được cảnh giới này, hắn là một người trúng Tử Tinh Thủ, mà cũng đến loại cảnh giới này rồi! Con mẹ hắn nhanh thật, hắc hắc hắc... Nếu không phải sử dụng gấp đôi Tử Tinh, hắn làm sao có thể có tiến bộ?"
Ngụy Vô Nhan đang tức giận chửi bậy, vừa nghe những lời này, đột nhiên ngây người như tượng, một lúc lâu, mới nổi điên kêu lên: "Ngươi thối lắm! Ngươi thối lắm ngươi thối lắm!"
Dạ An Nhiên cười hắc hắc: "Sư phụ ngươi ở chỗ này, ngươi không tin, vì sao không trực tiếp hỏi hắn?"
Trong lòng Ngụy Vô Nhan không tin, nhưng ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía sư phụ.
Hồng Vô Lượng đang chiến đấu, vẻ mặt nặng nề, nói một cách âm thầm: "Vô Nhan, không nên tin hắn! Vi sư là người như thế nào, ngươi còn không rõ sao?"
Ngụy Vô Nhan mờ mịt nói: "Vâng, sư phụ."
Hắn cùng với Hồng Vô Lượng ở chung hơn một nghìn năm, sao lại không hiểu sư phụ há? Hồng Vô Lượng vừa nói ra những lời này, Ngụy Vô Nhan lập tức biết, điều mà Dạ An Nhiên nói là sự thật.
Nếu không phải sự thật, Hồng Vô Lượng đã sớm giơ chân rống giận. Nhưng là nhưng bây giờ chỉ dùng lời nói trầm trọng như thế để giải thích cho hắn!
Giải thích!
Ngụy Vô Nhan chỉ cảm thấy trong đầu rầm rầm rung động, đột nhiên nhớ tới lời của Sở Dương: "Trúng Tử Tinh Thủ, tu vi không thể tăng lên... Đương nhiên, nếu là..."
Nếu là cái gì, Sở Dương cũng chưa nói ra.
Nhưng rốt cuộc Ngụy Vô Nhan cũng hiểu rõ lúc ấy Sở Dương muốn nói lại thôi là chuyện gì, là vì sao muốn nói nhưng lại thôi.
Sở Dương chính là lo lắng, nếu là sư phụ của mình thật sự tiến bộ, hắn nói ra lời nói thật, bản thân sẽ vô cùng đau lòng...
Ngụy Vô Nhan chỉ cảm thấytrời đất quay cuồng, lẩm bẩm nói: "Vậy thê tử của ta... Vậy thê tử của ta... Chẳng phải là chết quá oan..."
Nếu thật sự như thế, Tử Tinh mà mình kiếm được trong những năm này, chẳng phải là có thể làm cho sư phụ chống đở thêm bảy trăm năm? Nếu thật sự như vậy, lúc ấy chính mình cần gì đưa Tử Tinh tới một cách vội vã như thế, lại dẫn đến việc ái thê chết nhưng không thể cứu viện?
"Ngươi còn nữa thê tử? Con? Đã chết?" Dạ An Nhiên nhìn hắn thương hại.
"Đúng." Ngụy Vô Nhan nói một cách vô tri vô giác.
"Như vậy, vợ của ngươi cùng con của ngươi chết đi tuyệt đối không oan! Bọn hắn đáng chết!" Dạ An Nhiên cười mỉa mai rồi nói: "Sự tồn tại của các nàng, sẽ làm chậm lại tốc độ kiếm Tử Tinh cho sư phụ của ngươi rất nhiều, các nàng không đáng chết, ai đáng chết?"
Giống như sấm sét nổ vang ở trên đầu, Ngụy Vô Nhan đột nhiên cảm thấy trời đất biến sắc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.