Chương trước
Chương sau
Một đêm này, những cao thủ Hắc Huyết Tùng Lâm thường xuyên xuất động, chiếm cứ địa hình có lợi khởi xướng tiến công.
Ngụy Vô Nhan buồn bực chiến đấu một đêm... Đem oán khí cùng buồn bực đầy mình, phát tiết lên đám người này.
Một đêm này, thật không biết giết bao nhiêu người.
Ngụy Vô Nhan cảm thán một cái: Mệt, mệt!
Ở đây có không ít nhân vật nổi, khả được Huyết Thù treo giải, ít nhất cũng có thể đổi mấy ngàn tử tinh. Nhất là vị thánh cấp nhất phẩm bang chủ kia, càng thêm đáng tiền...
Hiện tại đi theo tên hỗn đản này xâm nhập Hắc Huyết Tùng Lâm. Mười ngày nửa tháng là căn bản không ra được. Đầu người không đềy hư thối hết sao... Tương đương với mấy ngàn tử tinh không cánh mà bay.
Ngụy Vô Nhan chiến đấu một đêm.
Trong lều trại, tiếng ngáy đầy nhịp điệu của Sở Dương, cũng vang suốt một đêm... Hắn lại thật sự yên tâm, một lần cũng không có ra xem qua.
Động tĩnh như vậy cũng không đem tên này làm tỉnh lại! Ngụy Vô Nhan lúc bình minh, nhìn mấy trăm cổ thi thể bốn phía, chống kiếm ngửa mặt lên trời thở dài.
“Ta kháo!” Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Diêm Vương chui ra lều trại chính là một tiếng sợ hãi than: “Ngươi rất tàn nhẫn, lại giết nhiều người như vậy!”
Ngụy Vô Nhan không nói gì ngẩng mặt nhìn trời.
Ngươi cho là ta tự nhiên giết người sao?
Thảo!
“Làm rõ chưa?” Sở Dương cười cười: “Nơi này thuộc bang phái nào của Hắc Huyết Tùng Lâm?”
Ngụy Vô Nhan tức giận nói: “Đây là bang phái bên ngoài Hắc Huyết Tùng Lâm, gọi là Hắc Hổ bang. Lão đại bọn họ gọi là Vân Trung Hắc Hổ chó má gìđó, giết xong rồi ngươi còn hỏi làm cái gì?
Sở Dương thản nhiên nói: “Ta muốn biết, ở đây bang phái như vậy có bao nhiêu.”
“Tuyệt đối không ít!” Ngụy Vô Nhan thở dài: “Hơn nữa, càng vào sâu càng khó đối phó. Mãi cho đến một ngàn tám trăm dặm thì cơ bản không có nữa. Nơi đó thuộc giải đất trung tâm...”
“Hiện tại chúng ta mới chỉ vào hai trăm dặm.” Sở Dương nhíu nhíu mày, nói: “Gặp được bang phái đã là thánh cấp nhất phẩm làm bang chủ...”
Ngụy Vô Nhan gật gật đầu, đang muốn cảm khái, đột nhiên giận dữ: “Thì ra đêm qua ngươi đều nghe được.”
Sở Dương cười hắc hắc, xoa cằm nói: “Ta không thể ra, ta vừa ra tới thì Nhạc Nhi ở bên trong sợ hãi...”
Ngụy Vô Nhan nhất thời không nói gì.
Hành trình kế tiếp, dưới đề nghị của Sở Dương, ba người đều tăng tốc. Ngụy Vô Nhan lưng cõng Sở Nhạc Nhi, một đường bay nhanh. Hầu như người của Hắc Huyết Tùng Lâm đều không kịp phản ứng, bọn hắn đã vào sâu bốn trăm dặm.
Đến cái phiến địa vực này, ban ngày cùng đêm tối cơ bản đã mơ hồ giống nhau.
Nhưng làm cho hai người kỳ quái là, đến địa phương này, người khác gặp phải bọn họ đều tránh xa, thậm chí làm ở đường cho họ đi.
Tựa như e sợ trêu chọc đến bọn họ vậy.
Điều này làm cho Ngụy Vô Nhan cùng Sở Dương đều rất là là kinh ngạc: Bọn người kia, cũng không phải người sợ phiền phức. Hơn nữa càng vào sâu cao thủ càng nhiều, như thế nào nhìn thấy hai người mình cũng như gặp rắn rết, chi sợ né không kịp?
Ở trong này, che chắn tất cả khí cơ, hai người hoàn toàn không có lực chấn nhiếp như vậy.
Hai người trong lòng buồn bực, chỉ có tiếp tục đi tới trước.
Bất quá buồn bực thì buồn bực, phát tài lại là chuyện khác. Đoạn đường này Sở Dương đã phát tài, hơn nữa tốc độ phát tài còn làm cho Ngụy Vô Nhan nghẹn họng nhìn trân trối.
Thường thường đang đi tới, Sở Dương lại đột nhiên nhảy vào bụi cỏ, lập tức ngồi xổm xuống, dùng kiếm lấy cái gì đó, Ngụy Vô Nhan đi qua vừa nhìnđã sửng sốt: Một gốc cây nhân sâm.
Lại đi một hồi, Sở Dương lại lủi vào ven đường, Ngụy Vô Nhan qua nhìn: Một gốc cây Huyết Tinh.
......
Phải biết rằng, chất lượng linh dược ở Hắc Huyết Tùng Lâm, so với ngoại giới cao hơn không ít. Thổ địa nơi này cứng rắn giống như cương thiết, linh dược muốn mọc rễ nẩy mầm trưởng thành, cần năng lượng và linh khí nhiều hơn bên ngoài mấy trăm lần.
Cho nên linh dược nơi này rất thưa thớt, nhưng nếu đã mọc lên ở đây thì công hiệu cực kì phi phàm!
Nhân sâm sinh trưởng mười năm sâm, công hiệu có thể so với nhân sâm ngàn năm bên ngoài!
Hơn nữa, những kẻ thu thập linh dược cũng không thiếu, mọi người đều là người từng trải, ai mà không biết một số linh dược? Nếu những người trong này vẫn chưa lấy đi, thì chắc hắn linh dược này mọc ở nơi được che giấu cực tốt. Nếu đã vậy thì số tuổi nhất định không ít.
Cho nên thu hoạch của Sở Dương rất lớn, quả thực làm cho hắn cười đến méo miệng.
Ngụy Vô Nhan tận mắt thấy Sở Dương ở trong nửa ngày ngắn ngủi, hái ba bốn mưoi gốc linh dược,, mỗi một gốc đều có thể làm cho bên ngoài oanhđộng.
Ban đầu hái được một gốc cây nhân sâm năm mươi năm, chỉ lớn bằng chiếc đũa, toàn thân đen thui trong suốt. Theo Ngụy Vô Nhan phỏng đoán, chỉlà một gốc như thế thì tuyệt đối không thấp hơn một ngàn tử tinh!
Mà trong thu hoạch của Sở Dương, gốc này chính là thứ giá trị nhỏ nhất.
Ngụy Vô Nhan điều duy nhất không rõ chính là: Sở Dương phát hiện như thế nào?
Nơi này không tới mức giơ tay không thấy năm ngón tay, nhưng cũng kém không nhiều lắm. Toàn bộ hoa cỏ cây cối đều là màu đen.
Ngay cả nhân sâm cũng là màu đen. Cỏ dại cao chừng một trượng...
Sở Dương cho dù là mắt ưng, cũng tuyệt đối không nhìn rõ được! Huống là đang di chuyển cực kỳ nhanh chóng, hắn liên tục phát hiện linh dược, cái này càng thêm làm cho người ta không thể tưởng tượng...
Ngụy Vô Nhan trợn to mắt nhìn Sở Dương hành động.
Hai người đi tiếp, đi rất nhanh, nhưng... Nhưng chỉ ngay sau đó...
Sở Dương xoát một tiếng lại vọt vào trong rừng cây, ở sau một gốc cây đại thụ đào một khối đá lớn lên. Ầm một tiếng đem khối đá đào sang một bên.
Ở dưới, rõ ràng có một gốc cây dược thảo màu đen.
“Thứ tốt, nhân sâm hai ngàn năm.” Sở Dương hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ròng ròng: “Ở trong này hai ngàn năm, ở bên ngoài tính bao nhiêu năm đâu? Ha ha... Cái này thật sự là phát tài...”
Hiện tại ở trong mắt Sở Dương, Hắc Huyết Tùng Lâm đã biến thành một tòa tàng bảo khố thật lớn. Nơi này, linh dược tuy rằng rất thưa thớt, đi rất xa mới tìm được một gốc ở chỗ kín đáo, nhưng mỗi một gốc đều là chất lượng tuyệt hảo.
Hơn nữa, linh dược trong Hắc Huyết Tùng Lâm bên ngoài tuyệt đối không có. Không phải vì chủng loại mà là vì màu sắc và công hiệu… Tuyệt đối làđộc nhất vô nhị!
Nhìn Sở Dương bận rộn, Ngụy Vô Nhan đứng yên như tượng gỗ.
Rốt cuộc thừa dịp này khiêm tốn hỏi hắn: “Sở Dương, ngươi phát hiện những linh dược này như thế nào?”
Sở Dương vòng vo đảo mắt.
Ngụy Vô Nhan vội vàng nói: “Đừng dùng lý do linh tinh như nhãn lực tốt để lừa ta, thứ này ở dưới tảng đá lớn, ta không tin bằng nhãn lực tốt là nhìnđược.”
Sở Dương nhất thời ngạc nhiên, thầm nghĩ ta nói như thế nào? Cũng không thể với ngươi ca chính là Cửu kiếp kiếm chủ, trong cơ thể có kiếm linh, hắn đảo qua cái gì cũng biết...
Trong lòng suy nghĩ đã lâu, Sở Dương vẫn quyết định, không thể tiết lộ bí mật của mình.
Nhìn Ngụy Vô Nhan, Sở Dương nghiêm trang nói: “Ngụy huynh, ta nói cho ngươi biết, nhưng chuyện này ngươi cần phải giữ bí mật cho ta.”
Ngụy Vô Nhan chắc nịch:
“Đương nhiên.”
Sở Dương nói: “Ngươi chú ý tới cái mũi của ta không? Ta có cái mũi thiên phú dị bẩm, chỉ cần phạm vi hơn mười trượng phụ cận có cái gì linh dược, ta đều có thể ngửi được.”
Sở Ngự Tòa chỉ vào mũi mình nói.
Ngụy Vô Nhan hồ nghi nhìn cái mũi Sở Dương, chậc chậc nói: “Trong thiên hạ, lại còn có cái mũi kỳ diệu bực này... Ta thật chưa từng nghe nói qua...”
“Thiên hạ lớn như vậy, sự tình ngươi không có nghe nói qua cũng là bình thường.” Sở Dương cười nhạt, nói: “Bằng không, ngươi nghĩ rằng sư phụ ta sao lại thu ta làm đồ đệ? Ngươi hẳn là biết ta được gọi là thần y đi? Hừ, còn không phải bởi vì cái mũi này.”
Ngụy Vô Nhan bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế! Trách không được, trách không được.”
Hắn liên tục gật đầu: “Làm y giả, tránh không được việc tìm kiếm linh dược, có một cái mũi như vậy, thật là cực kỳ tiện lợi... Cái mũi này, so với mũi chó còn hữu dụng hơn...”
Sở Dương gật đầu, bỗng sau một lúc lâu, vẻ mặt hắc tuyến nói: “Mũi ngươi còn không bằng mũi chó!”
Sở Nhạc Nhi xì một tiếng bật cười.
Ngụy Vô Nhan hừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới Sở Dương đã hái rất nhiều linh dược, chỉ sợ đã thành một ngọn núi nhỏ. Hắn hỏi: “Sở Dương, ngươi có trữ vật thánh bảo sao?”
Sở Dương a một tiếng, nói: “Hổ thẹn, cái này cũng bị ngươi nhìn ra.”
Ngụy Vô Nhan đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ, ta nếu nhìn không ra... Thì ta thật sự là bị mù...
Sở Dương thu vào, hai người tiếp tục đi về hướng cũ.
Ven đường lại không xuất hiện vấn đề gì, đừng nói là chiến đầu mà cả một tiếng động cũng không có.
Hai người đi đến nơi nào, nơi đó chính là lặng ngắt như tờ.
Một ngàn hai trăm lý, vẫn như thế!
Sở Dương tuy rằng thu tiền đến sướng tay, không ngừng ném linh dược vào Cửu Kiếp Không Gian, chất lượng linh dược cũng càng ngày càng cao.
Nhưng trong lòng hắn, vẫn đang phòng b.
Mình vừa mới tiến vào Hắc Huyết Tùng Lâm liền tao ngộ công kích, không có đạo lý xâm nhập lâu như vậy lại như giẫm trên đất bằng! Cái này, tất nhiên có tồn tại kỳ quái.
Nhưng Sở Dương nghĩ nát đầu, cũng không nghĩ ra đến tột cùng đây là vì cái gì.
“Ngụy huynh, ngươi nói... Vì sao lại dễ đi như vậy?” Sở Dương cau mày, có chút không yên, cũng có chút bất mãn nói.
Hắn vốn là đi lịch lãm vũ kỹ, một đường không có chiến đấu, chẳng phải là đi du lịch?
Nha, nếu đi du lịch thì ta đến địa phương âm sâm khủng bố bực này này làm gì gì?
“Ta cũng không biết.” Ngụy Vô Nhan nói: “Nhưng phương diện này, khẳng định có nguyên nhân, chỉ là chúng ta còn không có đoán được.”
Sở Dương nhíu máymí mắt, thầm nghĩ lời này thúi lắm, tương đương chưa nói.
“Xuất hiện loại tình huống này, bình thường là trăm năm một lần, Hắc Huyết Tùng Lâm sắp xếp thứ vị so đấu, mới có thể xuất hiện sự tình như vậy. Nhưng lần so đấu gần nhất là ở sáu mươi năm trước, thời gian xa xa chưa tới. Lại có một tình huống, chính là Hắc Huyết Tùng Lâm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Ngụy Vô Nhan nhíu mày tự hỏi thật lâu, chung quy nghĩ không ra một cái nguyên cớ nào cả.
Sở Dương nhíu mày nói: “Hiện tại chúng ta đã xâm nhập đến một ngàn bốn trăm lý, sắp đi tới giải đất trung tâm, vẫn không ai ra ngăn trở, việc này rất kỳ quái. Nếu không phải có đại kỳ ngộ, thì chính là có đại nguy hiểm!”
Ngụy Vô Nhan chậm rãi gật đầu, sắc mặt trầm trọng: “Ta cũng vậy nghĩ như vậy.”
Hai người nhìn nhau, cùng cảm giác được đối phương trong lòng nặng trịch, áp lực nói không nên lời.
Liền lúc này, Sở Dương trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, lông mao dựng thẳng, hắn nhảy dựng lên: “Lão Ngụy, ngươi tới xem, có thể hay không là... Có thể hay không là...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.