Chương trước
Chương sau
Hàn Tiêu Nhiên nhàn nhạt cười nhẹ, nói: "Năm đó trong một năm, ta trước chém Thánh cấp ngũ phẩm mắt mù Tà Kiếm Trình Mạc Phong, lại bắt bát phẩm đỉnh phong Cuồng Đao Độc Thánh Nam Không Vân, nội phủ trọng thương, đầu bị chấn động, lại bị Vô Hình Chi Độc của Nam Không Vân thâm nhập ngũ tạng... Chính là Đồng Vô trị liệu thương thế Tâm cho ta. Sau đó bệnh căn không dứt, Vô Hình Chi Độc căn bản không thể trừ tận gốc, mỗi một năm cần chữa trị một lần, kéo dài cho tới nay…
Hắn thản nhiên cười cười: "Cái loại tư vị này, cũng không phải dễ chịu."
Sở Dương kinh ngạc nói: "Vô Hình Chi Độc? Ngươi nói ngươi trúng Vô Hình Chi Độc?"
Hàn Tiêu Nhiên thân mình chấn động, đột nhiên đứng thẳng lên tử, hàn quang trong hai mắt phụt ra, sau một lúc lâu không nói gì, hắn nhìn Sở Dương, nặng nề nói: "Có ý gì?"
Sở Dương trầm ngâm một lát, hỏi: "Dược cốc đại trưởng lão, cũng nói đây là Vô Hình Chi Độc?"
Hàn Tiêu Nhiên sắc mặt lạnh xuống, hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi nói là... đây không phải Vô Hình Chi Độc?"
Sở Dương trầm mặc một lát, nói: "Độc, chính là làm người ta nghe danh phải biến sắc! Đối với cao thủ, cũng rất khó phòng bị. Bất quá... độc đáng sợ, ở chỗ hạ độc, không phải trúng độc!"
Hàn Tiêu Nhiên sắc mặt cứng rắn lạnh lùng, cũng không nói chuyện.
"Tổng chấp pháp đuổi bắt Nam Không Vân, tự nhiên đã sớm biết, Nam Không Vân cóVô Hình Chi Độc! Cho nên, tổng chấp pháp nếu không chuẩn bịgì liền xuất thủ, thì ta cũng không tin."
Sở Dương nhẹ giọng nói.
Hàn Tiêu Nhiên ánh mắt ngưng trụ, trầm thấp nói: "Không tệ, đối phó Cuồng Đao Độc Thánh, nếu không có chuẩn bị, không hoàn toàn nắm chắc có thể tránh thoát độc thuật của hắn, thì xuất thủ cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Bổn tọa năm đó, không chỉ có trang bị giải độc đan pháp tôn đại nhân ban cho, còn có Dược cốc Bách Tiêu Hoàng. Ngoài ra, còn mặc Thiên Tàm Tử Y."
Sở Dương nói: "Tổng chấp pháp quên điều quan trọng nhất là, bản thân ngươi chính là một thân tu vi Thánh cấp đỉnh phong!"
Hàn Tiêu Nhiên không nói.
Hắn đã nói qua, muốn bắt được bát phẩm Thánh cấp đỉnh phong Nam Không Vân, thì tu vi ít nhất phải là cửu phẩm Thánh cấp.
"Theo ta được biết, tu vi Thánh cấp, cho dù không nghiêm mật phòng hộ như vậy, thì chỉ cần vận công lực, mặc kệ là Vô Hình Chi Độc hay là Hữu Hình Chi Độc, đều không có đất dụng võ!"
Sở Dương nói.
Hàn Tiêu Nhiên lại trầm mặc hồi lâu, mới nặng nề nói: "Lời ấy không tệ."
"Nhưng ngươi lại trúng độc!" Sở Dương lạnh lùng cường điệu một câu, một câu này, rất bình thường, cũng đưa ra một kết luận.
"Đúng vậy, ta trúng độc!" Hàn Tiêu Nhiên đứng lên, chậm rãi thong thả bước đi, sắc mặt như băng như thiết. Tại một khắc này dường như hắn mang theo một cái mặt nạ bằng sắt, chậm rãi nói: "Sau khi ta trở về, liền cảm giác cơ thể không khoẻ, lúc ấy chưa lo lắng là trúng độc! Bởi vì bổn tọa tự tin, lúc giao chiến, Nam Không Vân cho dù hạ độc, cũng tuyệt đối không làm gì được ta.
"Nhưng, sau khi Đồng Vô Tâm chẩn đoán cho ta, lại chẩn đoán ra Vô Hình Chi Độc. Hơn nữa, toàn bộ bệnh trạng, cùng Vô Hình Chi Độc của Nam Không Vân hoàn toàn giống nhau. Lúc ấy ta bắt sống Nam Không Vân, trải qua khổ hình, Nam Không Vân cũng xác nhận chính xác! Đó đúng là Vô Hình Chi Độc."
Hàn Tiêu Nhiên khóe miệng lộ ra một cái độ cong, nói: "Nhưng Vô Hình Chi Độc, không có giải dược."
"Cho nên ngươi chỉ có thể để Đồng Vô Tâm đến trị liệu." Sở Dương nói.
"Không sai."
"Cũng từ khi đó, Vô Hình Chi Độc ở trong cơ thể ngươi phát tác không dứt, mỗi một năm, đều phát tác một lần." Sở Dương tiếp tục nói.
Hàn Tiêu Nhiên đưa lưng về phía hắn, khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nói: "Không sai."
"Cho nên, thời điểm phát tác mỗi năm, đều là Đồng Vô Tâm áp chế cho ngươi." Sở Dương từng bước ép sát. Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện ở một bên nghe hai người bọn họ đối thoại, lại bất tri bất giác đầu đầy mồ hôi.
Hai người đều cảm giác được áp lực trong không khí càng ngày càng lớn, gần như không thở nổi, tựa như lúc nào cũng có thể ngất xỉu vì hít thở không thông.
"Không... sai!" Hàn Tiêu Nhiên chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía Sở Dương, nhưng hắn chỗ khớp xương hai tay hắn, đã có chút trắng bệch.
"Cho nên, năm này tháng nọ trôi qua, màu da của ngươi liền biến đen. Nhưng ngươi thân là tổng chấp pháp, lại là nam nhân, ngay từ đầu vẫn chưa lưu ý, hoặc là nói, ngươi cho tới bây giờ, mới bị ta nhắc nhở." Sở Dương thanh âm lạnh nhạt.
"Không sai!" Hàn Tiêu Nhiên vẫn nói một câu không sai.
"Cho nên tóc, ngươi, mọi chỗ đều đen, đột nhiên xuất hiện một chỗ trắng bạc! Hơn nữa, nếu ta đoán không sai, da đầu dưới phần tóc bạc này đã hoại tử! Tóc bạc này không phải dài ra từ da đầu, mà là trực tiếp sinh ra từ trong óc!" Sở Dương nói rất nhanh.
"Ngươi nói, đều đúng cả!"
Hàn Tiêu Nhiên thân mình đứng thẳng, vẫn không nhúc nhích.
"Từ sau khi bị thương, tu vi của ngươi cũng không có tiến bộ đúng không?" Sở Dương hỏi.
"Không có, còn có chút dấu hiệu hạ thấp." Hàn Tiêu Nhiên nói.
"Thánh cấp cao thủ, đã xem như đỉnh phong, trong vòng một năm, liên tục giao chiến cùng hai vị Thánh cấp, mà ngươi lại không có chút cảm ngộ nào sao?" Sở Dương hỏi lại.
"Có!" Hàn Tiêu Nhiên dứt khoát: "Có tâm cảnh, có cảm ngộ, có tâm đắc, có xúc động! Nhưng không cách nào tiến thêm!"
"Cho nên ngươi đã từng hoài nghi." Sở Dương trầm mặc một chút, nói: "Đã từng đi tìm Dược cốc đại trưởng lão kiểm chứng."
"Đúng vậy." Hàn Tiêu Nhiên thừa nhận.
"Dược cốc đại trưởng lão nói như thế nào?" Sở Dương truy vấn.
Hàn Tiêu Nhiên trầm mặc.
Dạo qua một vòng, lại trở về vấn đề này. Nhưng so với lúc nãy, mặc kệ là tâm tình hay là không khí, đều đã hoàn toàn khác hẳn.
Câu hỏi này tràn ngập sát cơ! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Hàn Tiêu Nhiên trầm mặc rất lâu sau đó, mới chậm rãi, trầm thấp nói: "Lúc ấy hắn nói, cái này rất giống Vô Hình Chi Độc! Nhưng hắn... cũng kông biết loại độc này! Cũng giải không được."
Sở Dương nhíu nhíu mày, hỏi một cái vấn đề không liên quan: "Dược cốc đại trưởng lão, cùng Dược cốc đại cung phụng, là cùng một người sao?"
"Không phải." Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên trả lời.
"Ừm." Sở Dương trầm tư hẳn lên.
Hai người một ngồi, một đứng, đều trầm tư hẳn lên. Ai cũng không nói chuyện.
Không gian trở nên yên tĩnh.
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng lớn tiếng hô hấp một chút cũng không dám.
Sự tình phát triển đến lúc này, đã đem chân tướng miêu tả sinh động.
Thật lâu sau, Hàn Tiêu Nhiên nhẹ nhàng xoay người, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt vẫn thâm thúy như cũ, nhìn Sở Dương thật sâu, hỏi: "Sở thần y, quan điểm của ngươi là gì?"
Sở Dương cười khổ.
Từ nơi này nhấc lên phong vân, chính là ý định ban đầu của Sở Dương. Mượn chấp pháp giả Đông Nam đối phó Thạch gia, là mục tiêu của Sở Dương. Nhưng mục tiêu này có một điều kiện tiên quyết: Chính là trong cơ thể tổng chấp pháp có thương tích. Sau đó Sở Dương mượn đề tài này đểnói chuyện của mình, dùng một loại thủ đoạn không biết xấu hổ, đạt được mục đích.
Nhưng mà hiện tại, hắn chỉ cảm thấy bi ai.
Bởi vì sau khi nhìn thấy Hàn Tiêu Nhiên, tuy rằng đối phương vẫn tồn tại sát khí với mình, nhưng lòng chính trực và kiên cường của hắn, làm cho Sở Dương có chút kính trọng.
Nếu Đồng Vô Tâm thực không phải gian tế, Sở Dương thậm chí muốn buông tha việc này. Hắn có thể dùng thủ đoạn không biết xấu hổ, vô sỉ đến vô cùng vô tận để hoàn thành mục đích của mình, đạt được điều mình mong muốn. Nhưng có một điểm mấu chốt, và một điều kiện tiên quyết: Đối phó kẻ thủ, đối phó người đê tiện, mới có thể làm như vậy.
Đối mặt một vị chấp pháp giả chính trực như Hàn Tiêu Nhiên, tổng chấp pháp luật pháp vô tình nhân hữu tình, mẫu thân bỏ mình một ngàn ba trăm năm vẫn giữ một lòng hiếu tử, một trưởng giả làm cho người ta kính trọng, Sở Dương không thể hạ thủ được.
Nhưng, thế sự chính là ly kỳ như thế.
Ngay tại thời điểm Sở Dương muốn buông tha, sự tình lại đột ngột chuyển biến.
Tất cả, đều là ở hướng về phương hướng ban đầu Sở Dương mong muốn màphát triển. Làm cho hắn muốn không lợi dụng cũng không được.
Làm cho hắn cảm thấy bi ai là: Hàn Tiêu Nhiên, hiện tại mình không trị được.
Mà Hàn Tiêu Nhiên, rõ ràng lại là một người tính tình cương trực, thà gãy không cong, trải qua năm tháng lâu dài, cũng đã không đem sinh tử để ở trong lòng.
Hắn tuyệt đối sẽ không chịu nhận Đồng Vô Tâm áp chế, hơn nữa cũng tuyệt đối không nhận chịu ân huệ Đồng Vô Tâm!
Một khi vạch trần, Đồng Vô Tâm hẳn phải chết! Chiến tranh giữa Thạch gia và chấp pháp giả sẽ nổ ra!
Hàn Tiêu Nhiên, hẳn phải chết!
"Sở thần y?" Hàn Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười, nhìn Sở Dương, nhẹ giọng nói: "Ta đang đợi đáp án của ngươi."
"Tổng chấp pháp đại nhân... Nếu chết thì không khỏi quá đáng tiếc." Sở Dương nhẹ nhàng nói.
Mọi người cũng không phải là ngốc tử, chỉ một câu đã hoàn toàn rõ ràng. Sa Tâm Lượng và Tần Bảo Thiện sắc mặt đột nhiên đại biến, lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Dương, cả người run run.
"Ừm. Ta hiểu." Hàn Tiêu Nhiên sắc mặt không thay đổi, chậm rãi trở về chỗ ngồi, ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào nước trà xanh biếc, trầm giọng nói: "Ta Hàn Tiêu Nhiên học nghệ từ nhỏ, hai mươi ba tuổi đột phát Hoàng tọa, sáu mươi lăm tuổi, trở thành Quân cấp, cuối cùng một ngàn hai trăm năm, mới đạt tới Thánh cấp cửu phẩm đỉnh phong, cách Chí tôn, cũng chỉ có một bước!"
Hắn nói trầm trọng, người nghe cũng trầm trọng.
Sở Dương trong lòng than thở: Hai mươi ba tuổi là Hoàng tọa, đây là loại thiên tài nào? Hoàng tọa đến Quân tọa, cũng chỉ dùng bốn mươi hai năm. Nhưng từ Quân tọa vọt tới Thánh cấp cửu phẩm, lấy tư chất như vậy, lại dùng hết một ngàn hai trăm năm!
Hàn Tiêu Nhiên sắc mặt thư thái, rót cho mình một ly trà, nói: "Bổn tọa từ ba mươi tuổi trở thành chấp pháp giả, trước sau đồ sát một vạn bảy ngàn tám trăm ba mươi ba Hoàng tọa ác đồ, chín trăm năm mươi sáu Quân cấp ác đồ, một trăm lẻ bảy Thánh cấp ác đồ! Không để một người lọt lưới, cũng không để một người oan khuất!"
Hắn ha ha cười: "Thân là chấp pháp giả, tránh không được giết người. Nhưng bổn tọa có lương tâm của mình, giết một người, liền ghi tạc trong lòng.Đã phạm tội gì, vì sao mà giết, rành mạch rõ ràng. Ngay cả sau giết xong, cũng muốn điều tra. Hơn một ngàn hai trăm năm, chưa từng giết sai một người!"
"Lòng ta rất an tĩnh!" Hàn Tiêu Nhiên cười nhẹ.
Sa Tâm Lượng thanh âm khàn khàn nói: "Tổng tòa! Tổng tòa... Ngài..."
Hàn Tiêu Nhiên ngồi ngay ngắn bất động, ống tay áo phất một cái, ngạo nghễ cười lạnh: "Ta muốn nói... Hàn Tiêu Nhiên ta cả đời không thẹn với lương tâm, ngửa đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất! Lên thiên đình, ta đường hoàng tiêu sái, xuống địa phủ, cũng trực diện Diêm La!"
Hắn ha ha cười lạnh một tiếng: "Đồng Vô Tâm muốn dùng loại thủ đoạn này làm cho ta cúi đầu? Các ngươi cũng muốn khuyên ta tạm thời ẩn nhẫn. Ha ha... Trước kia không biết thì không sao. Nhưng nếu biết rồi... Hàn Tiêu Nhiên ta sao có thể bị người kiềm chế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.