Chương trước
Chương sau
Người của chín đại gia tộc sau khi nghe Điền Bất Hối nói xong, ở trên mặt lộ ra nét mặt 'Trò hay rốt cuộc bắt đầu'; nhưng âm thanh buồn rười rượi này vừa xuất hiện, lại đều thay đổi nét mặt.
Ngay cả sắc mặt Lăng Hàn Tuyết cùng Trần Phi Trần cũng đột nhiên trầm trọng lên. Mơ hồ còn có chút thấp thỏm bất an.
Trong lòng Sở Dương cảm thấy kì kì, rốt cuộc là ai mà lại có uy lực như thế? Có thể làm cho Chín đại gia tộc không dám lên tiếng?
Theo thanh âm này, mọi người ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy ở lối vào lên núi, thậm chí lại xuất hiện ba người!
Ba người đều mặc áo vải thô, tay áo rộng, chân mang giày cỏ, trang phục thật là đơn giản, nhưng lại có một loại phong vị tị thế xuất trần.
Có một người đeo vỏ kiếm tại bên trái thân thể, có một người treo trường kiếm tại phía bên phải thân thể, mà người thứ ba, cũng là đem trường kiếm mang đằng sau vai.
Phía trước là một người râu tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước. Người thứ hai tóc muối tiêu, thân thể hơi cong một chút, thon gầy, sắc mặt tái nhợt, bộ mặt đầy nếp nhăn. Người thứ ba thì tóc đen nhánh, mặt trắng như tuyết, thân thể thẳng tắp, nhìn qua hình như chỉ có bốn mươi mấy tuổi.
Vừa mới nhìn, thì ba người đã đồng thời đến nơi này.
Mà một người trong đó, Sở Dương cảm thấy rất là nhìn quen mắt.
Cẩn thận vừa nghĩ lại, thì thậm chí đã gặp qua.
Nhớ kỹ lúc ấy ở Cực Bắc Hoang Nguyên, có một người bị một câu nói của Bố Lưu Tình quát lui, chính là người này.
Tâm niệm chợt lóe, Sở Dương rốt cuộc biết ba người này là ai, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao cửu đại thế gia lại kiêng kỵ như vậy: Cửu Trọng Thiên chấp pháp giả!
Đây chính là trong truyền thuyết trên dưới Cửu Trọng Thiên thần bí nhất, thế lực cường đại nhất, chấp pháp giả!
"Tràng diện long trọng như thế, tại sao bọn ta có thể bỏ qua?" Tóc trắng lão nhân ở phía trước đầu không ngẩng mắt không chớp, chậm rãi nói: "Không mời mà tới, kính mong người của chín đại chủ tể thế gia, xin đừng trách."
"Đâu có đâu có... Đại nhân nói đùa..." Trần Phi Trần cười theo, vội vàng nói: "Đại nhân có thể tới, chính là niềm vui ngoài ý muốn, ha hả a, mời, mời...Xin mời ngồi."
Tóc trắng lão nhân cũng không để ý đến hắn, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chín đại gia tộc có cả vạn con đường, đường nào cũng có thể thông thiên, từ trước đến giờ chúng ta đều khâm phục không thôi."
Một câu nói kia, để những người của chín đại chủ tể thế gia đều không thể nhịn được, mặt lúc đỏ lúc trắng.
'Cả vạn con đường, đường nào cũng có thể thông thiên', rõ ràng là chỉ trích chín đại gia tộc không để ý đến quy tắc của Cửu Trọng Thiên, tự tiện xuống tới, quấy gió quấy mưa.
"Khanh khách lạc...Chấp pháp giả đại nhân...Tính sao...Chẳng lẽ ngài không cảm thấy, ở Trung Tam Thiên có cảnh tượng nơi này tuyệt đẹp sao?" Dạ Thí Vũ cười duyên, theo thói quen ném ra một cái mị nhãn. Nhưng vừa ném đi ra ngoài đã cảm thấy không tốt...
Lão giả khô gầy tóc muối tiêu ngẩng đầu, nhíu đôi chân mày, hai mắt như điện, nhìn lướt qua.
Dạ Thí Vũ không kịp né tránh, liền chống lại hai ánh mắt đó, bất chợt kêu lên một tiếng đau đớn, bộ ngực một trận phập phồng, oa một tiếng, nhả ra một ngụm máu tươi. Thân thể lay động một trận, suýt nữa rớt từ trên đài cao xuống.
Lão giả kia cũng không thu hồi ánh mắt lại, thản nhiên nói: "Cảnh tượng nơi này rất tốt sao? Sao ta lại không cảm thấy được?"
Dạ Thí Vũ đâu dám trả lời nữa, cúi đầu, xảo diệu đem hận ý trong mắt che dấu.
"Hôm nay chẳng qua là tới xem cuộc chiến, đánh xong một trận, tất cả những người trong các thế gia, theo ta trở về Thượng Tam Thiên!" Lão giả râu bạc trắng nói chầm chậm: "Nếu có vị nào không để ý quy tắc, cố gắng chạy thoát hoặc có mục đích gì khác, đừng trách chúng ta không nể mặt chín đại chủ tể gia tộc Thượng Tam Thiên!"
Nói xong những lời cứng rắn này, không để ý đến sắc mặt của đám công tử, tiểu thư của Chín đại thế gia biến hóa như thế nào, ba người tựu chầm chậm đi vào.
Sau đó một cái băng tuyết đài cao nhanh chóng được dựng lên.
"Cửu Trọng Thiên chấp pháp giả, quả nhiên bá đạo!" Sở Dương thấp giọng nói: "Nhìn bộ dáng, sau khi bọn người kia trở về, là tất nhiên sẽ bị thu thập. chín đại gia tộc, cũng cần trả một cái giá lớn, mới có thể giải quyết chuyện này."
Mạc Thiên Cơ nói: "Nhìn tình huống trước mắt, là như vậy."
"Như vậy, Thiên Cơ, trước khi bọn hắn rời đi, chúng ta có khả năng cho đám chấp pháp giả này thêm...nữa một tí lửa không?" Sở Dương nói một cách trầm tư.
Mạc Thiên Cơ trầm ngâm, nói: "Có chút khó khăn."
"Khó khăn, cũng không có nghĩa là không có cách nào." Sở Dương vuốt cằm, nói: "Ví dụ như, Thượng Tam Thiên Thạch gia…"
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên.
"Hôm nay đánh một trận, chính là ân oán của Trung Tam Thiên. Cho nên lão hủ cũng không can thiệp!" Lão giả râu bạc trắng thản nhiên nói: “Chỉ là một cuộc chiến, nếu muốn đánh, giờ có thể bắt đầu."
Tinh thần Điền Bất Hối rung lên, nói: "Dạ, xin nghe theo lời tiền bối."
Lập tức quay đầu, nhìn đám người Sở Dương, nói: "Sở huynh, Mạc huynh, chúng ta liền bắt đầu? Người đều đã đến đủ, tiếp tục kéo dài thời gian, cũng chạy không thoát khỏi vận mệnh bại vong của các ngươi."
"Ai nói cho ngươi biết, người đã đến đông đủ?" Sở Dương từ từ nói.
Mạc Thiên Cơ tao nhã cười một tiếng, nói: "Người của các ngươi, đã đến đông đủ, nhưng người của chúng ta, còn chưa tới đủ!"
"Người của các ngươi còn chưa tới đủ?" Mặt Điền Bất Hối liền biến sắc, nói: "Không có gì ngoài những người ở đây, các ngươi làm gì còn lực lượng khác?"
"Tiểu tử Điền gia nói chuyện thối quá! Lão phu còn chưa tới, sao đã đến đông đủ được?"
Theo một tiếng gào to, ba cái bóng người bay lên núi như sao rơi.
Ngạo Thiên Hành mừng rỡ, đứng dậy: "Lão tổ tông!" Chính là ba vị lão tổ tông Quân Cấp của Ngạo thị gia tộc đi đến ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc.
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ vẫn bình tĩnh, cuối cùng cũng có chút buông lỏng.
Ba vị Quân Cấp cao thủ này đến, cùng số lượng cao thủ của đối phương, liền bằng nhau!
Điều duy nhất có thể lo, chính là một vị Thánh Cấp ngoại viện của Thạch thị gia tộc.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện không làm gì được. Việc có thế cố gắng, cũng đã làm!
"Trận chiến này, không phân thắng bại, chỉ phân sống chết!" Sắc mặt Điền Bất Hối mặc dù hơi đổi, nhưng vẫn cảm thấy, đã biết thực lực của bên mình chiếm ưu thế, liền cũng không để ở trong lòng, giơ tay hành lễ, nói: "Kính xin các tiền bối cao nhân, làm người chứng kiến! Người sống làm vua, kẻ chết trận, chính là một đống xương trắng!"
Lão giả râu bạc trắng khẽ gật đầu.
Bọn họ là chấp pháp giả, công việc làm trọng tài thì họ là lựa chọn tốt nhất!
Nhưng ngay sau đó lão giả râu bạc trắng hướng Sở Dương bên này nói: "Các vị có gì ý kiến gì không?"
Mạc Thiên Cơ đột nhiên nói: "Chiến đấu là vì sống chết, làm gì có hứng thú đi lo lắng đến thắng bại? Nếu Điền Bất Hối bọn họ muốn tìm chết, chúng ta sẽ giúp đỡ cho hắn là được rồi!"
Ánh mắt lão giả râu bạc trắng ngưng tụ, một lúc lâu, mới từ từ nói rằng: "Tốt! Hảo khí phách!"
Câu nói kia của Điền Bất Hối vẫn có thể nói là trưng cầu ý kiến, bởi vì đối phương cũng không có đáp ứng. Còn muốn nhờ trọng tài đi hỏi thăm.
Nhưng những lời này của Mạc Thiên Cơ, cũng là giải quyết dứt khoát!
Người thua trận, đừng mơ còn sống sót rời đi nơi này!
Hai bên đối chiến đạt thành nhận thức chung, coi như là Cửu Trọng Thiên chấp pháp giả, cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Hiển nhiên lão nhân râu bạc trắng có chút ngoài ý muốn, bên trong trận doanh của hai bên, cường giả Quân Cấp có không ít, Hoàng Tọa cao thủ lại càng nhiều, nhưng lại do hai vị thiếu niên còn trẻ tuổi này chiếm địa vị lãnh đạo, không thể nói là không kì lạ.
Nhất là hai nhà đều do thiếu niên lãnh đạo, lại càng làm cho người ta suy nghĩ không ra.
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ liếc nhau một cái, ánh mắt Sở Dương bình tĩnh, nhưng mơ hồ phát hiện sự lo âu trong mắt Mạc Thiên Cơ.
Từ cách bày binh bố trận của song phương đến xem, Hoàng cấp cuộc chiến, Vương Cấp cuộc chiến, Sở Dương bên này chính là chắc thắng không thể nghi ngờ! Nhưng, Quân Cấp cuộc chiến, cũng có chút thắng bại khó đoán. Về phần Thánh Cấp cuộc chiến...Bên này căn bản tìm không ra đối thủ có thể xứng đôi với đối phương!
Mạc Thiên Cơ sầu lo, chính là Thánh Cấp cuộc chiến ở cuối cùng.
Sở Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng thoáng có chút nặng nề, làm sao mà Úy Công Tử còn chưa tới?
Đồng thời trong lòng cũng có chút bận tâm: nếu Úy Công Tử tới, người của Tiêu gia lại đang ở đây, có thể nhận ra hắn hay không?
Sau trận đánh ngày đó, Sở Dương tựu nhận được truyền âm của Úy Công Tử, sau đó Úy Công Tử thoát thân rời đi, trong lòng Sở Dương cũng đỡ lo lắng. Không nghĩ rằng cho tới bây giờ, Úy Công Tử còn chưa xuất hiện.
Nếu Đàm Đàm nhận lấy kích thích...Đột nhiên giác tỉnh biến thân, cũng tuyệt đối nắm chắc thắng lợi, nhưng là...Bởi như vậy, thân phận của Đàm Đàm cũng không có cách nào giữ bí mật, tất nhiên sẽ có vô số cao thủ tiến đến đối phó hắn, trong chuyện này thậm chí bao gồm chấp pháp giả, vậy thì trên đời đều kẻ địch!
Cho nên Đàm Đàm tuyệt đối không thể tức giận. Hơn nữa thứ kia cũng không bị chính hắn điều khiển...
Còn bản thân...Nếu là Kiếm Linh phụ thể...
Sở Dương thở dài một tiếng, nếu mình để Kiếm Linh nữa, sợ rằng tên kia sẽ bãi công ngay tại chỗ...Trong thời gian dài như vậy, bản thân hắn mỗi một ngày đều ngâm mình trong Thối Hồn Tuyền, hiệu quả quá nhỏ, Kiếm Linh mỗi một ngày cũng phải nói lải nhải đến khi không còn khí lực mới câm mồm...
Lại càng không muốn nói đến việc để ra tay.
Sở Dương cau mày, yên lặng suy nghĩ.
Đúng lúc này, dưới chân núi truyền đến một tiếng ô, sau đó một tiếng này đi đến giữa sườn núi! Nhưng ngay sau đó lại một tiếng ô, giống như không khí bỗng nổ tung vậy.
Loại thanh âm này, ngay cả kia lão giả râu bạc trắng là chấp pháp giả, cũng cảm thấy khiếp sợ!
Bởi vì...Đây là một loại thanh âm chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể cảm nhận được, mới có thể hiểu rõ được: Đây là âm thanh do tốc độ quá nhanh, bay lên quá mau, y phục cùng không khí ma sát, không khí bạo liệt, nhưng y phục nhưng không tổn hao gì, mới có thể phát ra âm thanh như vậy!
Coi như là Quân Cấp cao thủ, cũng tuyệt đối sẽ không có tu vi như thế, tuyệt đối không phát ra được âm thanh như vậy.
Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.
Hai bóng người giống như quỷ mị chợt lóe lên, mọi người đồng thời có một loại ảo giác: có một người dùng tốc độ nhanh đến cực điểm càng chạy càng gần, đột nhiên tựu đứng ở trước mặt mình!
Đó là một loại đánh sâu vào mãnh liệt từ tinh thần đến thị giác!
Một bóng người mặc thanh bào, đã lẳng lặng đứng ở lối vào!
Một công tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú, một bộ áo xanh, thanh nhã tiêu sái, chẳng qua là đứng ở chỗ này, cũng đã thản nhiên lộ ra mấy phần xuất trần, tràn đầy ý tứ 'Sao cũng được, vô luận như thế nào cũng có thể', mặc dù đối mặt với mấy ngàn cao thủ ở trước mặt mình, nhưng tựa hồ bất luận kẻ nào cũng không ở trong mắt của hắn.
Nhưng không phải khinh thị, không phải không nhìn. Bởi vì tất cả người ở trong mắt của hắn, đều là mây trắng, đều là gió mát.
Sau đó, người tuổi trẻ tựu này nhẹ nhàng nở nụ cười, thản nhiên nói: "Ta không có tới muộn sao?"
Áo xanh phất phơ, hắn chậm rãi đi tới phía trước, vừa đi vừa nói: "Còn chưa bắt đầu à, xem ra không có muộn."
Dĩ nhiên là tự hỏi tự đáp, tự đắc ý, vui mừng.
Nhìn thần thái của hắn, giống như là tới tham gia một cái yến hội, tất cả mọi người ngồi xuống, đồ ăn đã đưa lên đủ, nhưng mọi người đều không động tới chiếc đũa.
Như thế một phần dễ dàng cùng thỏa mãn.
Ánh mắt Sở Dương híp lại, cười nói: "Nhìn bộ dáng, ngươi tới vừa đúng lúc."
Người mặc áo màu xanh nhíu mũi, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, thở dài một hơi rồi nói: " Thực là sợ nếu lúc ta đến các ngươi đều đem mọi người giết sạch rồi….. Vậy thì sẽ rất tiếc nuối."
Điền Bất Hối kêu lên thất thanh, khiếp sợ: "Úy Công Tử?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.