Chương trước
Chương sau
"Mệnh lệnh Cao Thượng Quân, Nghiêm Thành Hoán, Ngô Dũng ba người, suất lĩnh tam đại binh đoàn, toàn quân xuất động, lập tức toàn lực tấn công Vô Cực! Cho tới mùa hè, nhất định phải đánh Vô Cực quốc, cho dù không thể diệt quốc, thì cũng phải đánh cho nửa tàn, co đầu rụt cổ!" Hàn quang trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu càng ngày càng nặng.
"Rõ!"
Vô Cực quốc nắm ở phía nam Đại Triệu, tuy bây giờ đang rét đậm, nhưng ở nơi này, cũng tuyệt đối không ngại hành quân đánh giặc, thậm chí so với phương bắc xuân về hoa nở, khí hậu còn ấm áp hơn một chút....
Nhưng lần điều động này, rõ ràng khác với lúc trước.
Hô hấp Hàn Bố Sở và Trình Vân Hạc đều trầm trọng hơn vài phần. Bọn họ ý thức được, mệnh lệnh Đệ Ngũ Khinh Nhu lần này, chỉ sợ đã thể hiện rõ một mục đích: mùa hè sáng năm, phải quyết chiến với Thiết Vân rồi!
Mà một trận chiến này, sẽ quyết định thiên hạ thuộc về ai!
"Cho tới mùa hè, Vô Cực quốc phải nửa tàn, co đầu rụt cổ!" Tin tức ẩn chứa trong những lời này quá phong phú.
Đệ Ngũ tướnggia rốt cuộc cũng muốn động thủ rồi!
Trong những thanh âm liên tiếp hô ứng, Đệ Ngũ Khinh Nhu bỗng nhiên lại trở nên trầm mặc.
Sau một hồi lâu, mới nặng nề thở dài ra một tiếng: "Muốn đánh ngoài, trước an nội. Sở diêm vương, ta sẽ cho ngươi chiếm một cái tiện nghi trước...."
Sau đó, hắn lập tức nói: "Toàn bộ thừa tướng phủ, tận lực thu mình, để bảo hoàng đảng lộ diện tất cả, lập thành danh sách! Nếu như bọn hắn và chúng ta bình an vô sự thì thôi, còn nếu không...."
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười trầm trọng, trong mắt bỗng lóe lên sát khí sắc bén. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Loại sát khí này nồng đậm tới mức, ngay cả một lão đồ phu từng giết không biết bao nhiêu mạng người dưới tay như Cảnh Mộng Hồn, trong nháy mắt này cũng phải sợ tới dựng tóc gáy!
Mà hiện tại, Sở diêm vương đang ở cùng với huynh đệ mình.
Trong một khách sạn, Sở Dương cùng Cố Độc Hành trên mặt đầy râu quai nói, nhìn chẳng khác nào giang hồ hán tử. Trong khoảng thời gian gần đây, người như vậy trong Trung Châu thành thật sự là nhiều lắm....
Cố Độc Hành ôm kiếm, chậm rãi cảm ngộ kiếm ý.
Còn Sở diêm vương lại đang kê cao gối nằm trên giường, không hề nhúc nhích, giống như đã ngủ rồi...
Mà ngay cả trong mắt Cố Độc Hành, Sở Dương cũng đã ngủ rất sâu rồi...
Nhưng không một ai biết, Sở diêm vương lại đang kiểm điểm lại thu hoạch trong lần tới Đại Triệu này. Nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, sắp xếp lại Cửu Kiếp không gian của mình.
"Thu hoạch lớn! Thu hoạch lớn rồi! Ha ha ha...." Sở Dương nhìn một đống lớn kim loại trong Cửu Kiếp không gian của mình, hoa chân múa tay, sung sướng không thôi.
"Đừng có động vào! Đừng có động vào cái này!" Sở Dương nhào tới, ôm chặt lấy một khối sắt tỏa ra thất thải tinh quang, nhưng mũi Cửu Kiếp kiếm vẫn lượn qua hắn, đảo một vòng, rốt cuộc thành công chui vào...
Xoẹt xoẹt...
Trong nháy mắt, trong tay Sở Dương chỉ còn lại một khối thất thải tinh thiết lớn bằng nắm tay.
"Ta fuk! Ta đã nói không được động vào cơ mà?" Sở Dương nổi giận.
Kiếm linh lắc mình chui ra, thở dài một tiếng: "Ngươi để nó thoải mái chút đi. Nó đã đói bụng hơn vạn năm... Lại nói, đó là vì tốt cho ngươi!"
Sở Dương ngạc nhiên, nhưng lập tức nhảy dựng lên, ôm lấy một khối cương thiết lớn bằng đầu người, chớp động quang mang u ám, nói: "Cái khác ta cho phép, nhưng khối này, ta nhất phải dùng xong, mới tới Cửu Kiếp kiếm dùng!"
"Mộng Yểm cương?" Kiếm linh bất đắc dĩ đành phải nói chuyện với kiếm tiêm mấy câu.
Kiếm tiêm bay vụt tới, lưu luyến lượn quanh Mộng Yểm cương mấy vòng. Sở Dương trong lòng đột nhiên có một cảm giác, mũi kiếm giống như biến thành một tiểu hài nhi muốn đòi ăn kẹo mà không được, vội vàng muốn khóc...
Trong lúc nhất thời, thiếu chút nữa mềm lòng.
Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, kiên quyết nói: "Cái này quá quan trọng! Ta phải dùng tới! Sau khi dùng xong, hẳn là còn thừa lại hơn phân nửa, đến lúc đó tùy ngươi đánh chén! Chén sạch ta cũng không cần, nhưng hiện giờ ngươi phải lưu lại cho ta!"
Mũi kiếm thấy Sở Dương kiên quyết đến mức như vậy, đành phải buông bỏ
"Uy, Cửu Trọng đan kia thành hình chưa?" Sở Dương nhớ rõ, các loại dược liệu quý hiếm trong hoàng cung cực nhiều, ít nhất cũng phải tương đương với hai kho hàng lớn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
Hiển nhiên đã bị Cửu Kiếp kiếm chén sạch rồi.
"Nếu như là đan dược bình thường, chỉ là Cửu Trọng đan khởi tử hồi sinh, hiện giờ đã có thể có ba viên!" Kiếm linh không nhanh không chậm nói: "Bảo khố hoàng tộc Đại Triệu tuy nhiều dược liệu,nhưng cũng không có thiên tài địa bảo giống như cửu đại linh dược!"
"Cho nên, Cửu Trọng đan chân chính có thể giải quyết bất cứ thương thế nào, tài liệu vẫn chưa đủ!" Kiếm linh chậm rãi nói: "Chỉ thiếu thuốc dẫn thôi. Một trong cửu đại kỳ dược là có thể hoàn thành Cửu Trọng đan rồi!"
"Vậy, loại Cửu Trọng đan bình thường, có thể trị liệu thương thế Mạc Khinh Vũ không?" Sở Dương hỏi.
"Không thể."
Kiếm linh thống khaoí trả lời, khiến cho Sở Dương gần như ngất xỉu: "Nhiều linh dược như thế, không ngờ không luyện được nổi một viên Cửu Trọng đan?"
"Mười vạn cân cỏ dại, có thể biến thành một gốc linh chỉ sao?" Kiếm linh khinh thường hỏi.
Sở Dương lập tức tắt tiếng.
Từng đống từng đống hoàng kim bạc trắng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ biến mất. Nếu ném chỗ hoàng kim bạc trắng này ra ngoài, cũng đủ để trang bị cho một đội quân năm trăm vạn người! Nhưng hiện giờ, dưới mũi Cửu Kiếp kiếm, toàn bộ đã hóa thành một đám bụi!
Cuối cùng, Cửu Kiếp kiếm cũng ngừng thôn phệ.
Kiếm linh hài lòng cười cười nói: "Hoàng kim với bạc trắng, gần như đã có thể tuyên bố, từ giờ trở đi, không cần nữa rồi!"
Sở Dương trừng mắt, nhìn một núi lớn hoàng kim bạc trắng giờ chỉ còn lại một thỏi hoàng kim nho nhỏ, hai đĩnh bạc trắng, tay chân run rẩy một hồi, run giọng hỏi: "Những thứ kim loại khác... Không phải cũng cần nhiều như vậy chứ?"
"Khụ khụ... Chắc cũng kém bao nhiêu." Kiếm linh tựa hồ cũng cảm thấy ngại ngùng, ho khan hai tiếng, nói: "Ngoài kim loại ra, còn cần một số thứ... tỷ như dược vật, linh hồn, huyết nhục....."
Sở Dương ngã ngửa ra đất, đau đớn không chịu nổi, hét lên: "Các ngươi giết ta đi!" Đột nhiên lệ tuôn như suối: "Đều nói bại gia tử bại gia tử... nhưng các ngươi chính là bại quốc đó! Không không, đây phải là bại đại lục a...."
"Khụ khụ, một cái đại lục... chỉ sợ không đủ bại...." Kiếm linh thành thật nói.
Sở Dương rốt cuộc cũng sụp đổ rồi.
Sau khi Cửu Kiếp kiếm thôn phệ một lượng lớn tài nguyên, mũi kiếm trong đan điền đã biến thành đạm kim sắc. Mà kiếm phong, cũng trở thành ngân lượng sắc xen lẫn đạm kim sắc... lấp lóe sáng ngời....
Sở Dương thực lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, bụng mình có thể biến thành một thứ phát quang giống như đèn lồng hay không?
Lo lắng của Sở Dương cũng không trở thành sự thật. Trên thực tế, Cửu Kiếp kiếm trong đan điền, cũng chỉ có mình hắn là thấy được mà thôi...
Đương nhiên, trộm được nhiều đồ như vậy, cũng có rất nhiều thứ Cửu Kiếp kiếm không cần tới... Đương nhiên, phải chờ sau khi Cửu Kiếp kiếm sàng lọc, những thứ ' rác rưởi' này mới danh chính ngôn thuận trở thành phúc lợi của vị Cửu Kiếp kiếm chủ - Sở diêm vương này.
Trong đó, bao gồm vô số thần binh đã thành hình, còn có tranh chữ của rất nhiều danh nhân, cũng có không ít bí tích võ công, còn có rất nhiều... à, tác phẩm nghệ thuật.
Trong đó không ngờ còn có mấy trăm bức xuân cung đồ...
Nhìn xuân cung đồ rực rỡ muôn mày, tư thế các kiểu trước mặt, Sở diêm vương trợn mắt há hốc miệng.... Cái này.... chịu hết nổi rồi...
Vì thế Sở diêm vương sưu một tiếng, liền bỏ chạy ra ngoài.
Cố Độc Hành đang tìm hiểu kiếm ý, thì nhìn thấy Sở lão đại giống như cương thi, ngồi bật dậy, thẳng tưng trên giường, không khỏi hoảng sợ.
"Độc Hành, có mấy cuốn sách, ngươi thử xem xem...."
Sở Dương thò tay xuống dưới mông mình, giả vờ lần mò, lấy ra mấy quyển sách ố vàng, rõ ràng là đã có từ lâu rồi.
"Sách gì?" Cố Độc Hành rất kỳ quái, mình tu kiếm là được rồi, còn xem sách làm gì? Hơn nữa, sao dưới mông ngươi còn lại giấu nhiều sách như vậy? Sao ta lại không thấy?
Nhưng vừa cầm lấy, hai tay lập tức run rẩy.
《 Luận kiếm khí tu hành 》
《 Tâm đắc ôn dưỡng kiếm khí》
《 Luận kiếm năm cảnh giới 》
《 Vương giả chi kiếm 》
《 Sát lục chi kiếm - tình nghĩa chi kiếm 》
Cố Độc Hành nhìn từng quyển từng quyển, thần quang trong mắt càng lúc càng mãnh liệt, hai tay cũng càng lúc càng run rẩy.
Những quyển sách này, tu vi người sáng tác vị tất đã cao bao nhiêu, nhưng ở bên trong lại tràn đầy kỳ tư diệu tưởng, hơn nữa, đều là tác phẩm tâm huyết của tiền nhân lưu lại!
Một bản trong đó, không ngờ lại là một cảm ngộ của kiếm tú tài trước khi lâm chung!
Loại kinh nghiệm được ngưng tụ từ thời gian, kinh nghiệm cả đời và sinh mệnh của vô số tiền nhân này, đối với người đang tu hành kiếm đạo như Cố Độc Hành mà nói, chẳng khác nào vạch ra một con đường rộng mở thẳng tắp ra trước mắt!
Có lẽ sau khi trở thành kiếm vương, tác dụng của những cuốn sách này đối với hắn không quá lớn, nhưng hiện giờ, thứ Cố Độc Hành cần tới nhất chính là những cuốn sách này!
"Ngươi lấy được ở đâu?" Cố Độc Hành lập tức nắm chặt lấy mấy cuốn sách, sắc mặt đỏ bừng.
"Quan tâm làm gì, cứ xem đi là được rồi." Sở Dương miễn cưỡng nói: "Lần này tới Đại Triệu, nói chung vẫn có chút thu hoạch."
"Chỉ là lần thu hoạch này... thật không nhỏ." Cố Độc Hành dồn dập thở dốc mấy hơi.
Sở Dương trong lòng buồn cười? Thật không nhỏ? Cái này đã là gì... Ta còn chuẩn bị một phần cho đám người Kỷ Mặc, Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông, La Khắc Địch ấy chứ... Hơn nữa, trừ cái này ra, còn có toàn bộ bảo khố hoàng cung Đại Triệu...
Thứ tốt còn nhiều lắm...
Nhưng, điều duy nhất khiến Sở Dương cảm thấy khó chịu chính là, thương thế của Mạc Khinh Vũ vẫn không có biện pháp. bất quá, cuối cùng vẫn có ánh rạng đông rồi: Chỉ thiếu thuốc dẫn!
Chỉ cần bất luận thiên tài địa bảo nào trong cửu đại kỳ dược thôi, Cửu Trọng đan sẽ lập tức thành!
Tin tức này đối với Sở Dương mà nói, coi như có phần an ủi. Lại nói, có thêm ba viên Cửu Trọng đan, cũng chẳng khác nào có thêm ba cái mạng.
Bất kể là minh, hay là huynh đệ, tóm lại cũng có thêm bảo vật giữ mạng!
Cố Độc Hành luyện kiếm càng thêm liều mạng rồi!
Thứ nhất, huynh đệ Cố thị đã chết, tuy không phải hắn hạ thủ, nhưng là Sở Dương hạ thủ. Cố Độc Hành cảm thấy, cái này so với chính mình hạ thủ, cũng không có gì khác biệt!
Huynh đệ mình làm, mình sẽ gánh chịu!
Huống chi Sở Dương làm việc này, mục đích quan trọng nhất cũng chính là vì mình. nếu không có mình, Cố Viêm Dương Cố Viêm Nguyệt hai huynh đệ vô luận có thối tha đến thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới Sở Dương. Sở Dương làm sao phải thân lâm hiểm cảnh, đích thân giết chết hai người bọn hắn?
Cho nên Cố Độc Hành cho rằng, mình phải gánh cái trách nhiệm này. Tuy hắn không nói gì, nhưng trách nhiệm nên gánh vác, hắn sẽ không bao giờ trốn tránh!
Cố thị huynh đệ đã chết, gia tộc Cố thị sẽ nhanh chóng triệu hồi mình trở về. Đến lúc đó, mình nên làm như thế nào?
Còn nữa... Sở Dương sáng tạo cho mình điều kiện luyện công thuận lợi như vậy, nếu như tiến cảnh còn chậm chạp, thì mình sẽ phải ăn nói sao đây?
Tiểu Diệu tỷ... Có được giải thoát sớm hay không? Nếu như nàng biết, ca ca và đệ đệ mình đều chết trong tay mình, cho dù cảm tình của bọn họ không tốt... Nhưng liệu nàng có khó chịu hay không?
Lại là buổi tối!
Trung Châu thành đã chú định không được an ổn. Rốt cuộc, buổi tổi hôm đó, hỗn loạn từ trước nay chưa từng có lại một lần nữa xảy ra!
Một đạo kiếm quang, giống như u minh ám nguyệt, nghênh đón minh nguyệt trên cao, chiếu thẳng lên trời!
Minh Nguyệt kiếm!
Xuất hiện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.