Chương trước
Chương sau
Ba ngàn đầu thương thủ trường mâu trong tay đồng thời hóa thành lưu quang màu đen! Không cùng phương hướng, không cùng góc độ, bắn về các mục tiêu: Tiểu đội năm người đang phóng về phía bọn họ!
Khổng Thương Tâm thét dài một tiếng rồi bay người lên, mũi chân đặt lên mũi nhọn của đợt trường mâu thứ nhất, thân thể hoành không, tà tà bắn lên, đón nhận đợt trường mâu thứ hai; Đao trong tay đột nhiên bổ ra, hét lớn một tiếng, thân mình tiếp tục dâng lên, trường đao liên tục lóe ra, thân mình lại có thể lên tới vài chục trượng trong không trung!
Sau đó hắn liền như một đạo lưu quang, vẽ ra một đạo đường cong quỷ dị, mặt sau thân thể xoát xoát chớp động, một loạt huyễn ảnh sắp xếp đột nhiên xuất hiện, còn bản thân hắn thì đã bay ngang lên trời, trong ánh đao sáng lạn, trực tiếp xông thẳng vào trong quân trận!
Ánh đao kịch liệt nhấp nhoáng, liền giống như đột nhiên xuất hiện một thái dương nhỏ vậy! Phương quân trận trước nhất, bỗng nhiên nổ lên một trận sóng máu ngập trời!
Sóng máu tuôn cuồn cuộn, Khổng Thương Tâm trong nháy mắt đã mở ra một con đường máu. Tiếp ứng huynh đệ của mình!
Âm Vô tay cầm thanh trường mâu vừa mới bắt được, cũng điên cuồng xông lên! Trên người hắn đã trúng ba bốn phát tên.
Trong ba người còn lại, Lão Tát xung trận ngựa lên trước, từ trong vũ tiễn trường mâu xông ra, phía sau hắn một vị Võ tôn thất phẩm cũng đi sát theo, kết hợp với Âm Vô tạo thành thế trận chữ "phẩm" nho nhỏ xông ra bên ngoài!
Nhưng một vị Võ tôn tứ phẩm cuối cùng lại bị chậm lại một bước, thời điểm vũ tiễn không gián đoạn như trường giang đại hà ầm ầm bắn tới, hắn đã buông ra một hơi, nhưng cũng chính hơi thở này lại là kết liễu sinh mệnh hắn.
Những thanh trường mâu theo đà bay tới giống như từng đạo tia chớp đoạt mệnh, làm cho hắn bị tươi sống đóng đinh lại, sau đó trường mâu cùng vũ tiễn không gián đoạn, đem thân thể hắn trong nháy mắt đánh thành thịt vụn!
Vũ tiễn vẫn không biết mệt mỏi bắn tới, trường mâu cũng không ngừng nghỉ phóng tới!
Đám người Âm Vô đã bị vây ở cách quân trận không đến năm trượng!
Mắt thấy nguy cơ trùng trùng, Khổng Thương Tâm giận dữ hét lớn một tiếng bay lên, từ bên trong quân trận xung phong liều chết đi ra, vô số thân thể người bị hắn đánh bay lên, hoa chân múa tay bay giữa không trung, mà một đạo đao mang sáng như tuyết, cũng phát hắc ám, đến bên người Âm Vô!
"Đi theo ta!" Giọng Khổng Thương Tâm đã khàn khàn, không dừng lại, liền lập tức quay lại, mang theo ba người Âm Vô, ngang nhiên vọt vào quân trận!
Cơn mưa tên và trường mâu vẫn không ngừng rơi. Các quân sĩ giận dữ hét lên một tiếng: "Giết!" Như thủy triều từ bốn phương tám hướng ập tới.
"Cận thân chém giết!" Sở Dương lập tức ra lệnh.
"Ngự Tòa, hay là chờ thêm một lát, khí thế của hai vị Vương tọa này vẫn đang mạnh, chi bằng để những chiến sĩ này làm hao tổn sức lực của bọn họ, sau đó những cao thủ của chúng ta mới toàn lực ra tay, chỉ một lần mà nắm được thế thắng".
Câu nói của vị Võ tôn ở phủ Thái tử này làm Sở Dương tức giận tím mặt, bốp một chưởng hung hăng đánh vào trên mặt hắn: "Khốn kiếp! Hao tổn sao? Hao tổn sức lực của bọn họ, cái chúng ta phải đổi chính là tính mạng của các tướng sĩ! Mạng của ngươi là mạng, mạng của những chiến sĩ ngoài kia không phải là mạng sao? Xông lên cho lão tử! Chậm một chút lão tử đem cả cửu tộc nhà ngươi chém đầu!"
Bên này, Thành Tử Ngang đã điên cuồng hét lên một tiếng rồi dẫn cao thủ của Bổ Thiên Các hung hãn không màng sống chết xông lên.
" Xông hết lên cho ta! Thân làm cao thủ thì giờ phút này càng phải gánh vác nhiều một chút" Sở Dương gào lớn: "Cho huynh đệ chúng ta, tranh thủ nhiều chút cơ hội sống sót!"
Chiến trường đã trở thành một cái thớt đầy máu thịt. Hai người Khổng Thương Tâm và Âm Vô chiến đấu kịch liệt. Hai vị Vương tọa hai vị Võ tôn cao cấp, tại một khắc này phát ra chiến lực, làm cho ai thấy cũng lâm vào sợ hãi!
Tuy rằng bọn họ đã bị trọng thương! Tuy trên người họ đã trúng không biết bao nhiêu là tên, nhưng họ vẫn như thần ma phụ thể, nhất quyết không ngã xuống! Vẫn kiên trì chiến đấu!
Dưới sự liều mạng, bọn họ đã một đường xung đột ra năm mươi trượng!
Quân đội cuồn cuộn không ngừng, đang không ngừng hướng về bên này chạy tới.
Một tiếng kêu thê thảm vang lên, vị Võ tôn bát phẩm đó đột nhiên sợ hãi kêu lên: Một sĩ binh đặt thi thể của bạn mình xuống, hai mắt chợt đỏ ngầu lên hét lớn rồi nhảy lên, người này không màng gì cả mà xông lên ôm chặt lấy hắn! Ôm lấy hắn, tương đương ôm lấy đao!
Ánh đao lóe lên, cánh tay của người sĩ binh này bay ra nhưng cánh tay còn lại vẫn ngoan cố ôm chặt lấy người vị Võ tôn bát phẩm này, một hàm răng hung hãn cắn thẳng vào người hắn!
"A…" Vị Võ tôn này gào lên thảm thiết, đồng thời người sĩ binh này bị hắn chấn thành mấy mảnh bay bay ra ngoài. Thời gian người sĩ binh này quấn lấy hắn chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.
Nếu như ở bình thường, trong nháy mắt này không đáng kể chút nào! Nhưng hiện tại lại đang trong vòng vây của đại quân, xung quanh hàng chục đao kiếm trường mâu đang sẵn sàng tiếp đón…
Chính vào lúc hắn vừa đánh bay sĩ binh kia ra, bảy tám sĩ binh khác đồng loạt nhảy lên, vẻ mặt dữ tợn, đại đao trong tay đều quên mình lao lên! Mặt sau trường mâu thủ cũng hung hăng đâm lên!
Vị Võ tôn này kêu thảm thiết một tiếng, kiệt lực né tránh phản kích, vẫn bị nhất thương đâm vào bụng!
Hắn vốn vọt tới nơi này đã thực không dễ dàng, hầu như cạn kiệt toàn bộ thể lực, giờ phút này rốt cuộc vô lực né tránh! Hắn tay phải chụp trường mâu trong bụng, tuyệt vọng hét lớn một tiếng, đao trong tay đem trường mâu thủ này đâm thủng!
Cương đao lóe sáng, rơi xuống đất, tay phải hắn bay lìa ra; Hắn kêu thảm, cánh tay trái còn lại bóp chặt lấy cổ của người sĩ binh này, nhưng ở cùng thời gian, lại có bảy tám thanh đại đao đồng thời chém tới. Trong màn máu thịt bay tung tóe, tay của y vẫn kịp siết cổ bốn binh sĩ, thi thể bốn người này còn chưa ngã xuống, lại có thêm hàng chục người nữa xông tới, tiếng kêu điên cuồng cùng thê lương thảm thiết đồng thời vang lên.
Một đao, tay trái đứt rời.
Một đao, chân phải lìa ra! Hắn ngã nhào ra đất, một vị sĩ binh đột nhiên vung tay ra bắt được thanh trường mâu vẫn đang nằm trên bụng hắn xoắn một vòng, hét lớn đem hắn nhấc lên không trung.
"Giết…!" Vô số đao kiếm đồng thời bay tới, nhất thời huyết nhục bay tán loạn.
Vẫn còn lại ba người!
Khổng Thương Tâm điên cuồng nhìn Sở Diêm Vương một thân đồ đen đang lược trận, hận tới mức nghiến răng hai hàm răng vào nhau. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Đối phương vẫn chưa ra tay!
Chỉ cần Sở Diêm Vương ra tay, với lực lượng của hắn cùng Âm Vô hai người, hoàn toàn có thể khống chế được Sở Diêm Vương, vừa đánh vừa lui, đại quân sợ ném chuột vỡ đồ, sẽ không thể không hề kiêng kị giống như bây giờ!
Nhưng Sở Diêm Vương lại không hề nhúc nhích, điều này làm cho họ mất đi cơ hội sống sót lớn nhất.
Ở xung quanh Khổng Thương Tâm, trải rộng thi thể, thô sơ giản lược nhìn qua, cũng có mấy trăm! Còn có phương xa một cái ngõ nhỏ đầy máu, cũng đều là thành quả Khổng Thương Tâm tả xung hữu đột.
Thời gian chiến đấu dài, lại cộng thêm trên người vốn đã bị thương, Khổng Thương Tâm cảm thấy hai mắt mình đang dần mờ đi, sức lực trong cơ thể cũng dần dần yếu đi. Tình huống này, làm cho Khổng Thương Tâm đột nhiên dâng lên một cỗ giác ngộ tiến đến tử vong!
Mình sắp không chống cự nổi nữa rồi!
Không lẽ, thật sự là đến cùng đồ mạt lộ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Khổng Thương Tâm cảm thấy không cam tâm, ta như thế nào có thể chết như vậy? Ta như thế nào có thể chết dễ dàng như vậy?
Đột nhiên như điên cuồng liên tiếp không ngừng bổ ra một trăm bảy mươi bảy đao, bốn phía bốn năm mươi người đồng thời kêu thảm thiết, lập tức rống lớn một tiếng: "Vô!"
Cả người Âm Vô đã đẫm máu, nghe thấy tiếng như vậy liền hét lớn một tiếng: "Nhị ca!" Tình trạng của hắn có chút không ổn, nếu như không phải Lão Tát luôn ở cạnh hắn thì e rằng vị Vương tọa còn chưa khôi phục này giờ này đã trở thành một đống thịt nát rồi!
"Lão Tát!" Khổng Thương Tâm lại gầm lên một tiếng nữa.
Lão Tát gào lớn: "Ta đây!"
"Ta đây!"
"Ta vẫn còn sống!"
Ba người gào thét lên, tựa như vẫn còn tồn tại đem lại cho bọn họ lực lượng thật lớn...
Ở đằng xa, Sở Dương thần sắc biến đổi nói: " Có biến! Truyền lệnh chú ý!"
Tiếng kèn hiệu lệnh vang lên, dòng người vừa rồi tham gia tiếng công liền rút lui, lại một đội quân sinh lực tràn trề xông lên…
"Hai vị Vương tọa này quả thật là hai trang hảo hán!" Kỷ Mặc ở bên cạnh Sở Dương tán thưởng nói.
"Không sai!" Sở Dương chăm chú nhìn chiến cục, tay vẫn không ngừng ra chỉ huy cờ lệnh làm hiệu lệnh, trầm trọng nói: "Đáng tiếc, họ lại là địch của chúng ta!"
"Đáng tiếc!" Kỷ Mặc tiếc nuối nói.
Ngay chính lúc Kỷ Mặc nói ra câu "đáng tiếc" thì tình hình chiến cục đã đột nhiên thay đổi.
"Di chuyển lại đây!" Khổng Thương Tâm thét dài một tiếng chấn động cả bầu trời đêm.
"Được!" Âm Vô và Lão Tát cùng nhau hô lên, ngay tại bên trong vòng chiến, tựa như mang theo toàn bộ chiến cuộc di động vậy, tiếng hò hét chém giết, cũng bị hai người kiềm chế, hướng về phía Khổng Thương Tâm đi qua...
"Đừng để bọn họ lại gần nhau!" Sở Dương thét lên một tiếng! Hắn có thể cảm nhận được rằng ba người này một khi tụ họp lại với nhau thì e rằng sẽ xuất hiện chuyện xấu không thể dự báo trước!
Thành Tử Ngang điên cuồng hét lên một tiếng, ngay ở bên trong chiến cuộc, hầu như là không muốn sống mang theo thủ hạ ngăn chặn qua.
Đám đông bên kia đều quay cuồng, Khổng Thương Tâm thế như hổ điên giết lại đây! Đi đến đâu, vô số máu me bắn lên tung tóe. Đường hắn đi tới, đã bị máu tươi nhiễm hồng toàn bộ, kích khởi huyết quang, tựa như làm cho vị Thương Tâm Vương tọa này phát ra huyết hoa vậy!
Toàn bộ chiến trường giống như lạc vào một cơn ác mộng! Tất cả đều giống như biến không chân thật...
Trước khi bao vây, ai cũng cảm thấy Sở Dương đúng là chuyện bé xé ra to. Vì đối phó với vài người này mà huy động tới gần mười vạn đại quân!
Nhưng hiện tại, ai nấy đều kinh sợ trước chiến lực của mấy người này. Thế này còn gọi là người sao?
Trong vòng vây của mười vạn đại quân, dưới sự uy hiếp của năm ngàn cung thủ mà họ lại có thể giết được nhiều như vậy. Con số thương vong lớn tới mức ghê người!
Nếu như không phải nhiều người như vậy đồng thời xuất động, chỉ sợ nhân số thiếu một nửa, mấy người này chỉ sợ cũng ngăn không được!
Toàn bộ dũng sĩ ở trong quân lấy vũ dũng nổi danh, chỉ cần đi lên, hầu như chỉ trong một hơi hô hấp đã bị giải quyết! Những cao thủ Võ giả Võ sư, xông lên bất quá một lát, liền biến thành thi thể!
Nghe nói những người này còn bị trọng thương!
Nếu không phải là bị thương... Quan chỉ huy mới nghĩ đã lạnh cả người...
Khoảng cách giữa Khổng Thương Tâm và Âm Vô chỉ còn lại khoảng năm sáu trượng! Nhưng khoảng cách năm sáu trượng này dưới mệnh lệnh của Sở Dương lại lập tức biến thành lạch trời, hầu như toàn bộ cao thủ đều tập trung ở tại nơi này!
Nếu mà xông vào, cho dù là Khổng Thương Tâm không bị thương, cũng không nắm chắc thắng lợi.
Khổng Thương Tâm cười điên loạn một tiếng, ánh mắt lóe lên một tia sáng rọi, một cỗ ý quyết tuyệt, từ hắn trên người đột nhiên phát ra, Vô Ảnh Đao trong tay vung lên, thân đao đột nhiên phát ra ánh sáng như sao trên trời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.