Ai nói nội thành không có sơn tặc? Mẹ nó! Lời đó lừa người thôi. Sơn tặc còn chia ra nội thành với nông thôn sao? Nhìn tên Mã Đà Tử xem, rõ ràng đôi mắt láo liên, chuyên môn nghe ngóng nhà ai nhiều tiền." Mập mạp khóc không ra nước mắt. 
Tên gia hỏa này ác quá, không chỉ giày vò mình, mà trước khi rời đi còn trấn luôn tấm ngân phiếu đáng yêu trong ngực của ta. Mấy lượng bạc vụn cũng không lưu lại cho ta nữa chứ! 
Lại còn tự xưng thay trời hành đạo, làm việc thiện tích đức. Trước khi đi còn nói một câu ta lấy tiền của ngươi là trừ họa giải nạn giùm ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng. Ta là người thiện tâm. 
Con mụ nó, nếu ai cũng thiện tâm như ngươi vậy, thì người trên thế giới này đã sớm chết sạch rồi. 
Người anh em, ta đã chỉ cho ngài một con đường. Ngài tìm ai để thế thiên hành đạo thì đi đi, dù tìm những cô nàng ngọt lành như mía thì ta cũng quyết không thương hoa tiếc ngọc mà bảo vệ. Chỉ mong ngài đừng tìm đến ta nha, thật sự ta chẳng giàu có gì đâu! 
Mập mạp vừa đi vừa đầu nguyện. 
Xế chiều hôm đó, Sở Dương liền ra khỏi thành đi đến vùng quặng mỏ. Nếu muốn mua sắm một ít cương thiết thì phải đi đến nơi này mới được. Lúc gần đi, Ô Vân Lương cho hắn ba mươi vạn lượng ngân phiếu, nghe thì rất nhiều nhưng để mua cương thiết thì chả thấm vào đâu 
Xin lỗi, Thiết Vân quốc ta quản chế cương thiết rất gắt! 
Sở Dương rứt da 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-cuu-trong-thien/839917/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.