Đội ngũ chưa tới năm mươi người, toàn bộ là huyễn sư, những thanh niên này đều mặc đồng phục dài tinh xảo, trên người là khí chất quý phái, kiêu ngạo, hoàn toàn khác biệt với khí chất chém giết của những nhà thám hiểm xung quanh.
Bốn bề im lặng như tờ, bởi vì không ai đoán ra thân phận của họ, ở đại lục Ánh Sáng, một tiểu đội rèn luyện có rất nhiều huyễn sư, ngoài bốn gia tộc đại huyễn sư làm mưa làm gió thiên hạ ra thì không còn ai khác.
Tiểu đội mà năm nay bốn gia tộc phái đi cuối cùng cũng đến nơi! Mà người thầy hướng dẫn đi đầu đó chắc chắn phải là một huyễn sư thiên không cực kỳ mạnh.
Một thanh niên đi gần người đàn ông ấy nhìn sang con cự mãng trên đất, kinh ngạc nói: “Ơ, thầy Tần Thiển, uổng công chúng ta nghe thấy tiếng động thì vội chạy tới, con thánh thú này sao lại chết rồi? Mấy đứa linh huyễn sư tụi con còn tính bao vậy nó, luyện tay nghề một chút đây!”
Linh huyễn sư tóc ngắn khác cũng hừ hừ nói: “Đúng vậy, tên khốn nào không biết điều dám giành công với nhà họ Tần chúng ta, muốn chết à!”
Hoá ra là gia tộc họ Tần đứng thứ hai trong bảng bốn gia tộc! Thảo nào ngữ điệu kiêu căng tới vậy.
Ngạo Phong nghe đến họ Tần này thì khẽ rùng mình, nhìn quanh khắp trong đám người, chắc chắn không có bóng dáng anh mình, vẫn trong suy tính của mình nhưng vẫn có hơi thất vọng.
“Được rồi, Tần Dương, Tần Liễu, không phải thầy đã dặn không được xem thường bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-phong/455302/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.