Trên diễn đàn trong trò chơi vô cùng sôi nổi. Còn trong phòng, người khởi xướng Vương Viễn đã tháo thiết bị trò chơi xuống, duỗi thắt lưng, rồi đứng dậy đi tới phòng bếp chuẩn bị tìm gì đó ăn.
Từ khi chơi trò chơi cho tới nay, Vương Viễn đã không ra khỏi nhà hai ngày rồi, đồ ăn trong tủ lạnh gần cạn sạch.
Trong tủ ngược lại có một hộp mì ăn liền, nhưng mỳ ăn liền là đồ ăn khẩn cấp, khi Vương Viễn chuẩn bị cùng đường mới dùng nó để ứng phó với nhu cầu bức thiết. Bây giờ trong thẻ Vương Viễn có tiền, chắc chắn sẽ không gặm hộp mỳ ăn
liền đáng thương này.
Mặc xong quần áo rồi tùy tiện thu dọn một chút, Vương Viễn ngâm nga một bài hát rồi ra khỏi nhà.
"Cuộc sống một người, tươi đẹp biết bao...."
Dưới màn đêm ở thành phố Giang Bắc, Vương Viễn vừa ngân nga vừa xách đồ ăn, bước trên con đường về nhà một cách vui tươi hớn hở.
"Ha ha, bé ơi, cưng đang đi đâu thế, có cần anh đưa cưng đi một đoạn không?"
Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vang tới từ phía bên kia con đường.
nan
Vương Viễn nhìn theo tiếng, chỉ thấy có một cô gái nhỏ đứng ở bên kia đường. Trời tối quá nên Vương Viễn không nhìn rõ được diện mạo của cô gái ấy, trong tay cô gái bê một cái thùng lớn, nhìn bộ dáng chắc không phải là người bản địa.
Một chiếc xe ô tô màu đen dừng bên cạnh cô gái, vài thanh niên đang phì phèo điếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-nghe-tram-than/3713011/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.