Không thể không nói Thương Khung Thần Gái còn hung hăng hơn Vương Viễn nhiều, Vương Viễn cùng lắm chỉ là đòi một cái giá trên trời mà thôi, còn Thương Khung Thần Gái thì không muốn trả tiền luôn.
Đương nhiên, Thương Khung Thần Gái nói ra nhưng lời như vậy Vương Viễn cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu tên Thương Khung Thần Cái này mua trang bị thật thì cũng không mang nhiều người đến như vậy.
Hoa Hồng hội dù gì cũng là một bang hội lớn, gặp phải chuyện thế này thì thường sẽ dùng cách đơn giản nhất chính là lấy thịt đè người, uy hiếp đe dọa.
Nhưng Vương Viễn có tính cách thế nào cơ chứ? Đâu phải ai cũng đe dọa được hắn?
“Quạt của Hồng Hoa hội?” Vương Viễn vừa cười vừa nói: “Vậy tại sao giờ nó lại nằm trong tay ta?”
Nói xong, Vương Viễn còn không quên nhìn hai người Mộ Dung Song với ánh mắt đầy khiêu khích.
Mặt mày Mộ Dung Song và Cao Lão Đại lập tức đen như đít nồi.
Chơi game không bao giờ có chuyện nhặt được của rơi trả người đánh mất, chuyện gì mọi người cũng dùng thực lực để giải quyết,
Không giỏi bằng người ta mà còn mặt dày đi đòi trang bị, đúng là không biết ngại.
“Thế nào?” Thương Khung Thần Cái cũng không phải tên ngốc, đương nhiên đã hiểu ý
của Vương Viễn, vì vậy nên hỏi ngược lại: “Ngưu ca, Hồng Hoa hội bọn ta thật lòng muốn kết giao với ngươi, ngươi không nể mặt sao?”
Có thấy không, đây chính là biểu hiện không biết xấu hổ của lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-nghe-tram-than/3710125/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.