Chương trước
Chương sau
Lúc này, Nhất Mộng Như Thị lại nói: "Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ dựa vào ngộ tính này của ngươi, ngay cả nội công môn phái cấp thấp cũng không học được, mà ngươi còn muốn học nội công khác? Trở về hiện thực đi thôi..."

"Con mẹ nó!"

Vương Viễn nghe vậy lại siết nắm đấm tới kêu răng rắc.

Lời của Nhất Mộng Như Thị tuy chọc đúng chỗ đau của Vương Viễn, nhưng không thể phủ nhận là rất có đạo lý. Chỉ với ngộ tính này của Vương Viễn, e là phải

ôm Nội Công Cơ Bản sống cả đời, muốn học cái khác cũng không được, làm người nhất định phải thực tế.

Thời gian trong phòng tu luyện vừa hết, hai người Vương Viễn lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Nhất Mộng Như Thị mới học Thanh Tự Cửu Đả tới cấp cao, muốn lên cao nữa thì phải luyện cấp. Còn Vương Viễn thì quyết định nghe theo đề nghị của Nhất Mộng Như Thị, tiếp tục tu luyện Nội Công Cơ Bản.

Vương Viễn vừa muốn tiếp tục quay về phòng tu luyện để tu luyện thì đột nhiên bị bảng tin nhắn hiện ra làm giật mình.

Hệ thống gợi ý: [Người chơi Thương Khung Thần Cái muốn thêm bạn làm hảo hữu. Chấp nhận hay không?]

“Thương Khung Thần Cái? Tên gì phèn thế!” Vương Viễn hơi sững sờ, tiện tay bấm vào ô từ chối.

Cao thủ mà, luôn bị người khác quấy rầy, dù gì thì Vương Viễn cũng được lên thông cáo mấy lần liền, chuyện như thế này cũng từng gặp qua rồi.

“???”

Trong tổng đà của Hồng Hoa hội, Thương Khung Thần Cái thấy Vương Viễn từ chối lời mời kết bạn của mình thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Là bang chủ của Hồng Hoa hội, còn là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên bảng xếp hạng, Thương Khung Thần Gái cực kỳ tự tin vào ID của mình.

Bình thường có không biết bao nhiêu người lôi kéo làm quen để kết bạn với Thương Khung Thần Cái, chứ đừng nói đến việc Thương Khung Thần Cái chủ động gửi lời mời kết bạn cho người khác.

Theo như kịch bản của Thương Khung Thần Cái thì Vương Viễn phải vui mừng chấp nhận lời mời kết bạn của mình, sau đó thì nói vài câu khách sáo khen ngợi nhau mới đúng, nhưng ai mà biết Vương Viễn lại từ chối một cách quyết đoán như vậy, chuyện này không những khiến cho Thương Khung Thần Cái hơi bất ngờ, mà còn khiến lòng tự tôn của y bị tổn thương.

“Kết bạn được chưa? Hắn nói cái gì?”

Thấy dáng vẻ của Thương Khung Thần Cái thì Cao Lão Đại và Mộ Dung Song ở bên cạnh đều gấp gáp hỏi.

“Hản là hắn chột dại”

'Thương Khung Thần Cái tự an ủi bản thân: “Thấy ta gửi lời mời kết bạn thì hắn không dám chấp nhận.”

“Không dám?”

Nghe được lời nói của Khung Thương Thần Gái, Mộ Dung Song và Cao Lão Đại đều bĩu môi.

Cái đức hạnh của Vương Viễn thế nào thì Mộ Dung Song và Cao Lão Đại đã thấy tận mắt, từng hành động của tên hòa thượng này đều khiến cho người ta có cảm giác hắn coi trời bằng vung, hai chữ “Không dám” dường như chẳng dính dáng gì đến hắn cả.

Cao Lão Đại thoáng suy tư một lúc rồi nêu ý kiến: “Ngươi thử nói là mua trang bị xem.”

Lần đầu tiên Cao Lão Đại gặp Vương Viễn, thì thấy hắn đang bán trang bị ràng là dáng vẻ của người chơi game để kiếm tiền, nếu là mấy tay cày thuê kiếm tiền thì chắc là Vương Viễn sẽ không từ chối cuộc làm ăn nào cả.

Rất nhanh sau đó, Vương Viễn lại nhận được lời mời kết bạn, có điều lời mời kết bạn lần này lại thêm một dòng ghi chú: “Mua trang bị!”

Vừa hay bây giờ Vương Viễn đang có một đống trang bị muốn bán, nhìn thấy dòng ghi chú bên dưới lời mời kết bạn thì chấp nhận luôn, sau đó lại gửi một tin

nhăn cho bên kia: “Muốn mua trang bị gì?”

“Ta...”

Nhận được tin nhắn của Vương Viễn, Thương Khung Thần Gái suýt nữa thì chửi thành tiếng, được lắm, tên này đúng là thấy tiền là sáng mắt, mình là cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng cũng không bằng tiền của vài món trang bị.

“Có thể gặp mặt nói chuyện không?” Lúc này, Thương Khung Thần Cái còn mang chút ảo tưởng về danh hiệu của mình.

Nếu không dám gặp mặt nói chuyện thì chứng tỏ rằng đối phương đang sợ mình.

Ai ngờ Thương Khung Thần Cái vừa mới gửi tin nhắn thì Vương Viễn đã trả lời lại: “Đâu?”

Chỉ có vẻn vẹn một từ, lòng tự tôn của cao thủ Thương Khung Thần Cái lập tức bị đập nát.

'Tên này vừa mới giết người của Hồng Hoa hội, thế mà lại dám gặp mặt lão đại của Hồng Hoa hội, đệch, rốt cuộc hắn tự tin đến mức nào thì mới dám đáp ứng yêu cầu của mình cơ chứ?

“Lạc Dương, tửu điếm Hữu Gian!”

Vương Viễn dứt khoát như vậy, Thương Khung Thần Cái đương nhiên cũng không có lí do để sợ hãi, ngay lập trả lời tin nhắn của Vương Viễn.

“Đến ngay đây!”

Vương Viễn tiện tay gửi lại một tin nhắn, bỏ hết vàng trong tay vào túi, xoay. người đi đến trạm dịch Thiếu Lâm tự.

Nội công thì lúc nào luyện cũng được, còn mối làm ăn thì không phải lúc nào cũng có.

Không bao lâu sau, Vương Viễn đã đến “tửu điếm Hữu Gian” đúng như đã hẹn.

Đẩy cửa đi vào, đống hỗn độn ngày hôm qua đương nhiên đã khôi phục lại như ban đầu, hơn nữa hôm nay tửu điếm làm ăn còn khấm khá hơn hôm qua, rất nhiều người ngồi đầy trong đại sảnh.


Vương Viễn vừa nói xong thì tất cả người chơi trong đại sảnh đều hướng ánh mắt về phía người chơi ngồi ở cái bàn giữa đại sảnh.

Dáng người của người kia hơi lực lưỡng, mặc trang phục môn phái vá chằng vá đụp, sau lưng là một cái hồ lô màu đỏ, tay phải đang cầm một cây gậy trúc màu xanh, rõ ràng là một đệ tử Cái Bang.

Có điều điểm khác với đệ tử Cái Bang thông thường đó là, trên người người chơi Cái Bang này treo mấy cái túi thủng.

Bên trái và bên phải người đó có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi, họ chính là Cao Lão Đại và Mộ Dung Song.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.