"Đúng đó... còn là đại đương gia nữa chứ, lẽ nào không có kho báu gì sao? Hắc Phong trại cướp bóc nhiều năm như vậy mà công trạng cũng kém quá đi mất." Độc Cô Tiểu Linh cũng không khỏi bĩu môi.
"Kho báu?"
Cái này gọi là người nói vô tình mà người nghe lại hữu ý.
Độc Cô Tiểu Linh chỉ thuận miệng nói, nhưng trước mắt Vương Viễn lại sáng ngời, hắn không nói hai lời lập tức đẩy cửa bước vào đại sảnh.
"Ngươi làm gì vậy?" Thấy Vương Viễn vào phòng, những người khác cũng đều đi theo.
Khi mọi người tiến vào đại sảnh, chỉ thấy một cái rương hai màu đen đỏ đặt ngay chính giữa sảnh.
[Rương di vật của Diêu Thúc Khanh] Trạng thái: Có thể mở "Đây là... cái đệt, trò chơi này thật vô sỉ!"
Nhìn thấy bảo rương, sắc mặt của đám người Bôi Mạc Đình lập tức tối sâm lại.
"Ta biết sẽ thế này mà."
Còn Vương Viễn lại chẳng bất ngờ một tí nào, ngược lại còn có chút muốn cười.
Người vô sỉ nhất trên thế giới không ai bằng chính là người thiết kế trò chơi, những người này luôn tìm trăm phương nghìn kế để ăn bớt phần thưởng của người chơi. Nếu như Vương Viễn không tới đại sảnh kiểm tra một phen, thì e rằng cứ vậy mà bỏ lỡ mất bảo rương này.
Hơn nữa, cũng chẳng có chỗ nào nói lý trong chuyện này. Dù sao thì thứ này cũng ở trong phòng, ai bảo ngươi không tìm nó? Nói không chừng, những người thiết kế khốn nạn kia sẽ nói: đây là trò chơi thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-nghe-tram-than/3682748/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.