Chương trước
Chương sau
Đông một dúm, tây một nhóm, ít nhất cũng phải bốn, năm mươi người.

[Đao Khách Hắc Phong Trại] (Tinh anh)

Cảnh giới: Sơ Khuy Môn Kính

Điểm khí huyết: 2000/2000

Điểm nội lực: 100/100

Võ học tinh thông: Đao pháp cơ bản (Sơ Khuy Môn Kính)

Giới thiệu bối cảnh: Sơn tặc ở Hắc Phong trại, lòng dạ độc ác, làm nhiều việc

Đặc thù võ học: Kim đao đại trận

Quái hình người vốn không dễ đối phó, những sơn tặc này còn người đông thế mạnh. Tuy tất cả mọi người đều là đệ tử của môn phái lớn, nhưng cũng không dám xem thường khi đối mặt với nhiều sơn tặc như vậy.

Nhìn thấy đám sơn tặc đông đúc trước mặt, mấy người Bôi Mạc Đình đều lôi vũ khí ra, cẩn thận đặt ở trước người.

Đường Môn phân thành hai hệ cơ quan và ám khí, Độc Cô Tiểu Linh cầm một cây cung tinh xảo trong tay, nghiễm nhiên là hệ cơ quan.

Nhất Mộng Như Thị thì lại thủ sẵn một cây ngân châm tẩm độc trong lòng bàn tay. Ngũ Độc phân thành hệ cổ và hệ độc. Nhất Mộng Như Thị thân là cao thủ hệ độc, sở trưởng là sử dụng các loại ám khí nhúng độc.

Định Lão Tiên tay không đứng phía sau mấy người, âm thầm vận nội lực trong tay, chuẩn bị trị thương cho tất cả mọi người bất cứ lúc nào.

"Bây giờ chúng ta đang ở trong phụ bản thù hận chung thì phải.. ' Nhìn bốn phía xung quanh, Đinh Lão Tiên nhỏ giọng hỏi.

Trong game online, quái luôn có phạm vi thù hận của riêng mình, chỉ cần người chơi không bước vào phạm vi thù hận của quái, sẽ không kích hoạt thù hận của đám quái đó.

Mà cái gọi là thù hận chung chỉ tồn tại trong phụ bản đặc biệt, thù hận của quái NPC sẽ được cộng hưởng cùng lúc với quái nhỏ. Trong một căn phòng hoặc trong một khoảng sân trống, vòng tròn thù hận của NPC sẽ do tâm mắt quyết định.

Chỉ cần thấy người chơi tấn công đồng bọn của mình, những con quái khác sẽ có chung thù hận mà bắt đầu tấn công người chơi, nhờ vậy mà trò chơi càng trở nên chân thật hơn.

Nếu không mọi người diệt những sơn tặc ở trong sân, mà những sơn tặc khác đứng cách đó không xa chỉ xem náo nhiệt mặc đồng bọn bị giết thì chuyện này cũng quá nhạt nhẽo.

"Đúng..." Vương Viễn gật đầu. Vị trí của mấy người hiện tại ở trong ải này đã vô tình đạt đủ điều kiện hình

thành thù hận chung cho quái. Nói cách khác, chỉ cần một người đánh một sơn tặc, những sơn tặc khác sẽ theo đó mà lao lên.

Một lần phải xử lí nhiều sơn tặc như vậy, những người khác thì không sao, dù sao họ cũng là người chơi hệ chiến đấu, làm nhiệm vụ thăng cấp chém giết cũng quen rồi, nhưng Đinh Lão Tiên với tư cách là hậu cần đoàn đội nữ, từ lúc ở thôn †ân thủ cũng chỉ có kinh nghiệm lặn lộn với đội ngũ của mình, làm sao thấy được cảnh tượng như bậy giờ.

Nhìn thấy đám sơn tặc hung tợn trước mặt không tránh được lo lắng, gã hỏi lại: "Nhiều sơn tặc như vậy, mấy người chúng ta có đánh được không?"

"Không thành vấn đề!" Vương Viễn khẽ mỉm cười nói: "Chỉ cần các ngươi đứng phía sau ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi bình ạn vô sự."

"Lớn lối vậy, còn có thể nói khoác hơn sao?" Nhất Mộng Như Thị lần thứ hai quay sang trợn mắt trừng Vương Viễn, không hiểu sao chỉ cần Vương Viễn nói là cô ta liền cảm thấy khó chịu.

"Linh Tử, kéo quái đến!"

Vương Viễn mặc kệ cô nàng này, ra lệnh cho Độc Gô Tiểu Linh ớ phía sau tấn công.

Độc Cô Tiểu Linh nhận lệnh, giơ cung lên, bắn một mũi tên vào sơn tặc cách đó không xa.

"Phập! Một âm thanh vang lên, mũi tên cắm vào gáy tên sơn tặc. "im

Một mũi tên này vừa bắn ra, những sơn tặc đang ở trong sân đang uống rượu pha trò đều nhìn về phía mấy người Vương Viễn.

"Một đám mù dám đến Hắc Phong trại làm càn!"

Bất chợt, bọn sơn tặc nhốn nháo, cầm lấy đao đưới đất xông tới như ong vỡ

tổ. Tuy rằng tính khí Nhất Mộng Như Thị khó ưa nhưng năng lực không hề kém. Lo hão! II

Thấy bọn sơn tặc vây đến, Nhất Mộng Như Thị vung hai tay, hai châm độc biến thành hình dáng hai con rắn lao ra, chuẩn xác cắm vào đầu hai tên sơn tặc.

Hai tên sơn tặc còn đang chạy trốn sau khi bị Nhất Mộng Như Thị bản trúng liền ngã xuống.

"Bốp binh!" 'Tên sơn tặc vừa nằm xuống, những tên phía sau không kịp giảm tốc độ liền va phải tên phía trước. Những tên phía sau đều như vậy, từng người một va phải

nhau, nhất thời bảy, tám tên ngã thành một đống.

Trong thoáng chốc, đội hình tấn công của đám sơn tặc bị đánh tan tác, loạn cào cào.

"Hừ!" Nhất Mộng Như Thị ra một đòn thuận lợi, hừ lạnh một tiếng hất cằm lên, sự khiêu khích hiện rõ lên trên mặt.

"Lợi hại!"

Vương Viễn giơ ngón cái về phía Nhất Mộng Như Thị, sau đó cũng không quay đầu lại, giãm mạnh một bước cùng Bôi Mạc Đình trái phải lao vào đội hình của sơn tặc.

"Đồ vô liêm sỉ!"

Nghe được Vương Viễn khen, Nhất Mộng Như Thị không những không thấy hài lòng mà còn cảm thấy muốn phi châm về phía hắn.

"Hai người bị điên rồi à!"

Thấy Vương Viễn và Bôi Mạc Đình lao vào đội hình của sơn tặc, Nhất Mộng Như Thị kêu lên.

Loại game võ hiệp khác xa so với game phương Tây, game phương Tây lúc chiến đấu sẽ phối hợp với các nghề nghiệp khác nhau vừa chiến đấu vừa phòng thủ. Còn cách chiến đấu trong game võ hiệp lại là tránh đòn là chính.

Sao lại phá rối đội hình của sơn tặc, không phải để mọi người có không gian để tránh thoát sao.

Hai cái tên coi trời bằng vung này lại chạy vào đội hình của địch, là muốn đi tìm đường chết à.

"Cạc cạc!"


Ngay sau đó cánh tay Vương Viễn xoay một cái.

"Bình bịch" một tiếng, sơn tặc xung quanh hai người đều bị Vương Viễn đánh cho nằm trên mặt đất.

Cấp bậc đám sơn tặc ở Hắc Phong trại cũng không cao lắm, nếu bọn chúng tấn công có chiến thuật thì mọi người sẽ có chút áp lực, nhưng bây giờ đám sơn tặc này đang hú hét loạn cào cào như kiến vỡ tổ, không phối hợp với nhau chút nào, đương nhiên sẽ không thể nào đánh lại được đám người Vương Viễn.

"Này..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.