Chương trước
Chương sau
Vương Viễn theo bản năng vận nội lực lên phòng ngự, kết quả khí tức trước. ngực bị trì trệ, hoàn toàn không lưu thông nổi.

"Âm!"

Một tiếng vang trầm đục, Vương Viễn bị đạp lùi về phía sau hai bước. Lão già này chân ngắn nhưng lực vừa nhanh vừa mạnh.

-114

-T17

Hai con số sát thương nhảy lên, thanh máu trên đầu Vương Viễn còn chưa đến ba phần năm.

Mà Dư Thương Hải thì mượn lực rút lại trường kiếm từ trong tay Vương Viễn về, sau đó lật người đáp xuống. Y không đợi Vương Viễn đứng vững đã đạp hai chân lên mặt đất lấy đà, xông lên với thế sét đánh, trường kiếm nháy mắt hóa thành tia chớp, đâm thẳng vào giữa trán hẳn.

Vương Viễn nghiêng đầu sang một bên, tính tránh khỏi đòn tấn công của Dư Thương Hải.

Đột nhiên trước mắt hắn tối lại, một bóng người bay tới trước mặt, nghiêng người duỗi kiếm ra, đâm lên thân kiếm của Dư Thương Hải.

Người đến là Bôi Mạc Đình!

"Kengl”

Tiếng binh khí va chạm lanh lảnh. Bôi Mạc Đình triệt tiêu một phần kình lực của Dư Thương Hải còn bản thân bị đánh bay ra sau. Kiếm của Dư Thương Hải mặc dù bị y đánh trật đi nhưng lại vừa khéo đâm trúng trán Vương Viễn.

Lượng máu của Vương Viễn còn sót lại một nửa...

"Bôi Mạc Đình, ta * cả nhà ngươi!"

Vương Viễn bực ghê, hắn vốn nghĩ ba người nhà học Lâm mới là đồng đội heo, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt tên đệ tử Hoa Sơn kia cũng chẳng đáng tin là mấy. Dư Thương Hải đã khó đối phó rồi, tên này còn tới quấy rối.

"Ha ha! Xin lỗi nhiều nha, xin lỗi nhiều nha!"

Bôi Mạc Đình cười ha ha, xấu hổ gãi đầu.

Nhưng vào lúc này, Dư Thương Hải lại xoay người, đâm một kiếm ngay sát Bôi Mạc Đình.

Trong “Đại Võ Tiên”, NPC, nhất là NPC chiến đấu cao cấp đều có trí thông minh cực cao, trí khôn của tên Dư Thương Hải này chắc chắn ngang với người

thường.

Đánh xong một hiệp, Dư Thương Hải nhanh chóng nhận ra Bôi Mạc Đình dễ đối phó hơn Vương Viễn nhiều.

"ớm Bôi Mạc Đình thấy Dư Thương Hải đột nhiên tấn công mình thì giật thót.

Chớp mắt khi y đang ngây người, Dư Thương Hải đã đâm một kiếm thẳng mặt

Bôi Mạc Đình không phải Vương Viễn.

Vương Viễn trúng một kiếm của Dư Thương Hải, cùng lắm chỉ mất hơn hai trăm điểm máu mà thôi, nếu Bôi Mạc Đình tiến lên chút nữa thì chắc chắc sẽ mm liên †fai nhã

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi Bôi Mạc Đình sắp bị kiếm bổ vào đầu, Vương Viễn duỗi tay ra, nắm chặt lưỡi kiếm của Dư Thương Hải.

Dưới sự gia tăng thuộc tính của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Vương Viễn tràn đầy sức mạnh, đủ khiến cho loại BOSS như Dư Thương Hải phải nhức đầu.

Cú tóm của Vương Viễn mạnh mẽ chặn ngang đòn tấn công của Dư Thương Hải.

Vương Viễn trời sinh thần lực, trường kiếm bị hẳn bắt lấy, cho dù võ nghệ có cao cường như chưởng môn phái Thanh Thành cũng không dễ dàng rút trở về được.

"Đánh lão đi!"

Không đợi Dư Thương Hải rút kiếm trở lại, Vương Viễn ra lệnh cho Bôi Mạc Đình tấn công BOSS.

"Bạch Hồng Quán Nhật!"

Bôi Mạc Đình bước về phía trước nửa bước, sau đó lóe lên sau lưng Vương Viễn, đâm thẳng vào yết hầu Dư Thương Hải.

Một đóa hoa máu phun ra từ cổ gã.

-444

Hoa Sơn kiếm pháp của Bôi Mạc Đình vốn đã đạt đến cảnh giới Lược Hữu Tiểu Thành, nhờ thuộc tính cộng thêm của Thái Nhạc kiếm, cảnh giới kiếm pháp. của y tăng lên Hạc Lập Kê Quần. Đòn đánh này lại đâm trúng nơi yếu hại của mục tiêu nên đánh ra được một sát thương chí mạng.

"Vô Biên Lạc Mộc!"

Bôi Mạc Đình đánh thành công một đòn xong, lập tức chuyển cổ tay, đâm trường kiếm ra liên tiếp.

Lúc này Dư Thương Hải đã đoạt lại được vũ khí từ tay Vương Viễn, gã nghiêng người, đập tay trái xuống mặt đất mượn lực rồi lật người giữa không trung tùy tiện tránh được đòn chí mạng từ Bôi Mạc Đình. Gã vòng tay phải qua trường kiếm của y, điểm lên trán y.

Vương Viễn thấy thế lập tức nâng chân đạp một cước lên cổ tay Dư Thương Hải.

"Vô Ảnh Huyễn Thối!"

Dư Thương Hải thấy Vương Viễn lại tới quấy rồi, gã nhướng mày, thu tay phải về, dùng chân trái đá chân phải giữa không trung, chân phải lập tức mượn lực bắn ra, lao vào người Bôi Mạc Đình với tốc độ cực nhanh.

"Ngươi tới đây cho ta!"

Vô Ảnh Huyễn Thối là tuyệt học của Dư Thương Hải, tốc độ rất nhanh, Vương Viễn muốn ngăn cản lại chỉ có lòng mà không có lực.

Thế nhưng không bắt được Dư Thương Hải, chẳng lẽ hắn không bắt được Bôi Mạc Đình sao?

Cánh tay phải của Vương Viễn duỗi một cái, xách Bôi Mạc Đình như xách gà, lôi về phía sau mình.

"Rầm!"

Dư Thương Hải đá trượt, chân đạp xuống mặt đất, ngay lập tức gã vung tay trái lên, vỗ một chưởng về phía hai người Vương Viễn.

Lúc này, ngực của Vương Viễn vừa vặn tiếp xúc với bàn tay. Hắn hít sâu một hơi, thanh máu đã khôi phục đầy đủ, vận nội lực, xuất chưởng cùng lúc với Bôi Mạc Đình, ngăn chặn đòn của Dư Thương Hải.


Không thể không nói, lão già Dư Thương Hải này không hổ là ác nhân giang hồ cấp bậc Hào Khách, nhân phẩm mặc dù kém nhưng thực lực lại tương đối cường hãn. Y không chỉ có kiếm pháp trác tuyệt mà còn có chưởng pháp kinh khủng, hơn nữa cước pháp cũng rất mạnh mẽ.

Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, thuộc tính có thể nói là biến thái, Bôi Mạc Đình có thần binh trên tay, chiêu thức võ học đã đạt đến cảnh giới hạc giữa bầy gà, thế nhưng hai người liên thủ chiến đấu với Dư Thương Hải lại không chiếm được một chút ưu thế nào. Một thân võ nghệ tốt như vậy lại rơi vào. trong tay loại người này, quả thật là tài năng không được dùng vào đúng mục đích.

Dư Thương Hải cũng rất bất ngờ đối với thực lực của hai người Vương Viễn.

Hai người trước mắt mặc dù xuất thân từ hai đại môn phái Thiếu Lâm và Hoa Sơn nhưng vẫn chỉ là đệ tử mới, cảnh giới Sơ Khuy Môn Kính mà thôi. Dư Thương Hải căn bản không coi hai người ra gì, sở dĩ ban đầu gã sinh lòng kiêng ky hoàn toàn bởi vì không muốn đắc tội đại môn phái như Thiếu Lâm tự.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.