Phải biết rằng, trong chốc lát khi Vương Viễn nói ra mấy lời kia đã có bảy tám
người chơi vì không phục khi bị giết trong tay đám đao khách mà tiến lên phía cửa.
Vương quản gia hơi sững sờ, híp mắt tức giận quát: 'Làm gì? Ngươi vẫn còn muốn xông vào cửa Phật hả?”
Vương quản gia vừa nói vừa làm bộ muốn gọi đám đao khách kia ra. "Khà khà!" Ngay thời điểm giương cung bạt kiếm đó, chẳng ai ngờ Vương Viễn lại cười
khà khà, móc một thỏi bạc trong ngực ra nhét vào tay Vương quản gia rồi cười hì hì bảo: "Đây là chút quà mọn, xin hãy nhận lấy tấm lòng thành này."
"Ừm! Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Vương quản gia ước lượng chút bạc trong tay, khuôn mặt đen thui của lão bỗng chốc giãn ra, tươi cười rạng rỡ vỗ vai Vương Viễn và bảo: "Thiếu hiệp thông minh hơn người, căn cốt rất tốt, không thể nào là ác đồ được. Lão gia nhà chúng ta thích nhất là thiếu niên anh tài, ngươi vào trong đi."
Dứt lời, Vương quản gia phất tay, cổng lớn mở ra lần nữa. "Tiên sư nó chứ, ta biết ngay mười lượng bạc này không dễ kiếm mài!”
Vương Viễn thấy Vương quản gia vui vẻ đưa bạc cho thuộc hạ, đồng thời mở cổng lớn ra, hắn nghĩ thầm với vẻ khinh bỉ.
Trong trò chơi chết bầm này, NPC đều là lũ moi tiền, chỉ cần có tiền thì chính là ông nội.
Mười lượng bạc còn không tới tay, mình đã phải bỏ ra năm lượng rồi. Người thiết kế trò chơi này quả thực là thạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-nghe-tram-than/3682717/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.