Sau khi học tập Nội Công Cơ Bản, nội công cùng nội phòng của Vương Viễn đã lên tới bốn mươi điểm, khí huyết cũng lên hơn bảy trăm điểm, hơn nữa, một trận chiến vừa rồi còn khiến cho độ thông thạo của Tâm Pháp Vô Danh tăng lên hơn ba trăm. Xem ra muốn tiếp tục tăng kinh nghiệm phải không ngừng bị đánh mới được, tâm pháp này quả thật rất hèn hạ. Sau khi trở lại thôn Ngưu Gia, Vương Viễn ngay lập tức offline. Chơi từ sáng đến giờ hắn vẫn chưa bỏ gì vào bụng cả, dạ dày đã sớm đói khát cồn cào. Tháo kính thực tế ảo xuống, Vương Viễn ra khỏi phòng ngủ, mở tủ lạnh, bắt đầu kiếm ít đồ chuẩn bị làm bữa trưa. "Ông nội, cháu trai lại gọi điện thoại cho ngài kìa!" Đúng lúc này, chuông điện thoại của Vương Viễn reo lên. Nhìn màn hình điện thoại, Vương Viễn bất đắc dĩ bấm nút trả lời. Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến một tiếng gào giận dữ: "Thằng ranh, mày đang ở đâu? Mau lăn về nhà! Có tin tao cho mày..." Kiên nhẫn nghe hết những lời trách mắng từ đầu bên kia, Vương Viễn bất lực nói: "Bố à, con đã lớn rồi, tại sao bố cứ bắt con phải ở bên cạnh bố vậy? Có phải nếu con ở cạnh bố thì bố đánh con sẽ thuận tay hơn không?" "Đúng vậy! Làm sao mày biết?" Đầu dây bên kia hùng hồn trả lời. "Con..." Nghe vậy, con dao Vương Viễn đang cầm suýt chút nữa cắt vào cổ tay. Ở với người bố như vậy vẫn có thể sống tới hai mươi tuổi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-nghe-tram-than/3682698/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.