Phương Bạch Cảnh đã rất nhiều năm không đánh đàn, chuẩn xác mà nói, là rất nhiều năm không đánh đàn trước mặt người ngoài.
Lần gần nhất của cậu, cũng phải truy ngược đến một show tạp kỹ hồi cậu mới debut, song đây cũng đã là chuyện của ba năm trước.
Phương Bạch Cảnh theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Phó Phong. Phó Phong trong mắt cậu đã là đồ thần kinh đầu óc bất bình thường, nếu quá đáng hơn một chút, Phương Bạch Cảnh sẵn sàng mắng y một câu “Biến thái”.
Cậu không muốn nhiều lời chút xíu nào với Phó Phong, ghét bỏ cau mày nói: “Tôi không biết đánh đàn.”
Phương Bạch Cảnh nói xong liền chuẩn bị xoay người rời khỏi, nhưng bước chân của cậu dừng lại cách đó không xa, giống như cảnh cáo nói: “Cách xa tôi một chút.”
Trong giới này, Phương Bạch Cảnh đã từng nghe nói đến chuyện người khác dùng thân thể đổi tài nguyên, nhưng cậu là khinh thường, cũng không ham muốn gì.
Phương Bạch Cảnh không thích đàn ông, nếu có thể, cậu thậm chí còn chẳng muốn cho rằng Phó Phong có suy nghĩ về phương diện đó với cậu.
Nhưng kết hợp từ lời nói của Phó Phong, rồi phối thêm cả ánh mắt Phó Phong nhìn cậu nữa.
Phương Bạch Cảnh liền cảm thấy Phó Phong mẹ nó thật sự là vừa ý cậu.
Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Kinh, Phương Bạch Cảnh không muốn khiến sự tình ầm ỹ đến mức quá khó coi, lập tức chạy lên tầng.
Đi được một nửa, Phương Bạch Cảnh lại quay đầu liếc nhìn Phó Phong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-man/2774777/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.