Phương Bạch Cảnh nằm nhà mấy ngày, đoàn phim rốt cuộc mới lại khởi quay, ngoại trừ thay đổi nam chính, đổi thành một nam diễn viên từ bia miệng đến danh tiếng đều tốt hôn, những người khác đều không thay đổi.
May mà mới khởi quay chưa lâu, lại là phim nữ chính, mấy đoạn phải quay lại cho Trang Thành Ngôn cũng không nhiều.
“Bạch Cảnh, cậu với..... Phó Phong à?”
Hôm nay là ngày đầu tiên Phương Bạch Cảnh trở lại đoàn, cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý bị Trần Vận hỏi. Phương Bạch Cảnh chống cằm, dời tầm mắt đi, không còn hơi sức nói: “Là như chị thấy đó.”
Cậu giành trước ngắt lời Trần Vận, lơ đãng nói: “Còn lại thì đừng hỏi nữa.”
Trần Vận nghẹn lại, mấy lời muốn hỏi bị chặn lại nơi cổ họng.
Nói đến cùng, cô cùng Phương Bạch Cảnh cũng mới quen biết không lâu, chỉ vì hay tán gẫu trong đoàn nên mới thành thân thiết, Phương Bạch Cảnh cũng không nhất thiết phải khai báo tất cả mọi chuyện cho cô nghe.
Trần Vận chần chừ, hỏi: “Vậy chuyện của Trang Thành Ngôn......?”
Phương Bạch Cảnh nhấc mí mắt, gật đầu nói: “Là anh ta làm.”
Cậu chưa nói là ai, nhưng hai người đều rõ ràng là nói đến “Phó Phong”.
“Cũng tàn nhẫn ghê á.” Trần Vận nhỏ giọng thì thầm nói, “Có điều coi như là đáng đời hắn.”
Nếu không từng làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, thì cũng chẳng đến nông nỗi thân bại danh liệt, dù sao Trang Thành Ngôn cả đời này cũng chẳng còn cơ hội trở lại trước tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-man/2774768/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.