Phó Phong hình như chưa từng nói nhiều như vậy, âm thanh trầm thấp lại ôn hòa, tựa ly rượu mạnh thuần chất. Đầu óc Phương Bạch Cảnh rối tinh rối mù, càng giống câm điếc hơn cả lúc nãy, ban đầu là một câu cũng không nói nổi, hiện giờ là một âm cũng chẳng thốt được ra.
May sao, Phó Phong dường như cũng không chờ mong đáp án của cậu, mục đích của y như thể một lần nói hết những lời chưa kịp nói trước kia, rồi nhồi hết tất cả vào đầu Phương Bạch Cảnh.
“Ngủ đi.”
Phó Phong đứng dậy tắt đèn, có vẻ như không có kỳ vọng gì vào câu trả lời của Phương Bạch Cảnh, ánh sáng yếu ớt trong phòng như con đom đóm lấp lóe rồi vụt tắt, sa vào trong bóng tối.
Phương Bạch Cảnh bị Phó Phong ôm vào trong lòng, chóp mũi cậu khẽ nhúc nhích, thật giống như có thể ngửi được mùi hương trên thân Phó Phong.
Một mùi hương không nói rõ, nhưng lại rất dễ ngửi.
Cậu bất tri bất giác nhận thấy lỗ tai mình có chút nóng, dè dặt nâng tay khẽ chạm, lại có tật giật mình buông xuống.
Phương Bạch Cảnh nhắm mắt lại, nhưng chẳng thể ngủ nổi, thậm chí một chút mỏi mệt cũng không có.
Trong đầu cậu nghĩ rất nhiều thứ, cũng rất loạn.
Phương Bạch Cảnh một hồi nghĩ đến chuyện hồi cấp ba, một hồi lại suy nghĩ đến những lời Phó Phong nói mới nãy.
“Phó Phong.” Phương Bạch Cảnh biết Phó Phong cũng chưa ngủ, do dự mở miệng nói, “Có phải lúc trước tôi từng hắt nước vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-man/2774749/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.