Phương Bạch Cảnh khẽ mím môi, vẻ mặt trịnh trọng cùng nghiêm túc trước nay chưa từng có. Cậu đã trộm luyện tập tại nhà rất nhiều lần, kỹ thuật đàn không có chút bỡ ngỡ.
Kết thúc khúc nhạc, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang dội tựa sóng biển.
Phương Bạch Cảnh cao hơn một chút so với trước kia, ngũ quan lại vẫn thanh tú như mấy năm trước. Cậu đi đến chính giữa sân khấu, dáng người mặc lễ phục màu trắng như chồng lên bóng hình ngày xưa.
Cậu đứng dưới ánh đèn, hoàn thành cái cúi chào sau khi kết thúc trình diễn. Cậu không nhịn được lại nâng mắt liếc về phía tầng hai —— Phó Phong vẫn còn đó.
Khóe miệng Phương Bạch Cảnh cong lên, thời điểm cậu cười rất đậm vị thiếu niên, tựa như tên của cậu, rất giống một mặt trời nhỏ.
Trong tiếng người huyên náo, tầm mắt của cậu cùng Phó Phong đan xen nhau, trong lòng thầm nói lên bí mật chỉ thuộc về riêng hai bọn họ.
Sau khi Phương Bạch Cảnh kết thúc biểu diễn liền về vị trí cũ, Tiêu Kinh đập một cái lên bả vai cậu: “Không tồi nha Phương Bạch Cảnh! Vẫn y chang phong thái trước kia! Tao còn nhớ hồi trước mày đàn, cực kỳ nhiều nữ sinh muốn phương thức liên hệ của mày, các em ấy còn tặng cho mày loại biệt hiệu ngốc nghếch ‘Hoàng tử dương cầm’ nữa. Hiện giờ xem ra mức độ đỏm dáng vẫn chẳng khác gì năm đó nhở?”
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Phương Bạch Cảnh, bỗng nhiên trở nên bực tức: “Thế éo nào mà mày chẳng thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-man/2774722/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.