Chương trước
Chương sau
Phương Bạch Cảnh vừa ra liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cậu kéo cửa xe ngồi vào, mới phát hiện chú Vương thế mà đã đi mất rồi.

Vừa mới vào xuân, trên người Phó Phong chỉ mặc chiếc áo sơmi màu đen, y xắn tay áo đến tận khuỷu tay, lộ ra đường cong nửa cánh tay rắn chắc đẹp đẽ.

Phương Bạch Cảnh thuần thục dán sát bên người Phó Phong, nhịn cười hỏi: “Giận à?”

Phó Phong hạ thấp mi nói: “Cũng tạm.”

Cũng tạm tức là giận rồi, Phương Bạch Cảnh quỳ một chân trên ghế dựa, chân kia chống trên mặt đất.

Cậu khom eo, lấy tay nâng cằm Phó Phong hỏi: “Vậy em dỗ cưng chút nhé?”

Đồng tử của Phó Phong có chút chán chường, y đối mắt với Phương Bạch Cảnh, ánh mắt quét qua đôi mắt to sâu của Phương Bạch Cảnh, lướt qua sống mũi thẳng, cuối cùng dừng trên môi.

Y không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Trên mặt thoạt nhìn không có dao động gì, yết hầu lại lặng yên cuộn xuống, y hỏi: “Dỗ như thế nào đây?”

Phương Bạch Cảnh cúi đầu hôn lên môi Phó Phong, cậu khom lưng, thoạt nhìn cao hơn Phó Phong nửa cái đầu.

Cậu không kiềm được ý cười trên mặt, tiếng cười buột khỏi miệng, hỏi ngược lại: “Dỗ thế này, có đủ hay không?”

Trên môi Phương Bạch Cảnh có son, hôn lên làn môi mỏng của Phó Phong không tránh được bị dính vào. Cậu nâng tay, nhẹ nhàng cọ môi Phó Phong, lau vết tích son môi lưu lại.

Cậu còn chưa kịp đứng vững, đã bị Phó Phong lôi xuống, Phương Bạch Cảnh ngồi lên đùi y. Vóc dáng cậu dù sao cũng rất ổn, hiện tại lại ngồi trên đùi Phó Phong, vẫn là chỉ có thể hơi khom lưng, mới có thể đảm bảo không cụng đầu lên nóc xe.

Tầm mắt Phó Phong tiến gần lại, y mở miệng nói: “Không đủ.”

Phương Bạch Cảnh chưa cho đủ, y liền đích thân đi lấy.

Phó Phong ghen rất dữ dội, khi hôn cũng hung hãn hơn chút, Phương Bạch Cảnh bất giác lui ra sau, nhưng cánh tay trên lưng lại tựa như kìm sắt.

Trong không gian ghế sau chật chội Phương Bạch Cảnh căn bản không chỗ thối lui.

Son môi trên môi cậu bị hôn đến chẳng còn gì, bàn tay Phương Bạch Cảnh vịn trên vai Phó Phong, rũ rượi thở hổn hển.

“Lát em còn phải quay nữa!” Âm thanh của Phương Bạch Cảnh có chút bực dọc, ngữ điệu mang theo ý trách móc, “Nhất định là bị anh hôn sưng rồi!”

Ngón tay Phó Phong ấn lên môi Phương Bạch Cảnh nói: “Anh sai rồi.”

Giọng điệu của y rất thành khẩn, nhưng Phương Bạch Cảnh biết, lần sau Phó Phong vẫn sẽ làm như vậy, Phương Bạch Cảnh cúi đầu, mang tính trả thù gặm môi Phó Phong.

Trên người Phương Bạch Cảnh còn mặc đồng phục, bộ đồ này không ưa nhìn như bộ hồi trung học của bọn họ, là kiểu đồng phục Trung Quốc rất điển hình.

Phó Phong giúp Phương Bạch Cảnh kéo lại khóa, lại giúp Phương Bạch Cảnh chỉnh lại cổ áo khoác: “Buổi tối anh qua đón em.”

Phương Bạch Cảnh nhờ Phó Phong nhìn hộ môi mình, hỏi: “Có nhìn giống như vừa bị hôn không ạ?”

Phó Phong rũ mắt nhìn rồi nói: “Có chút.”

“Vậy làm sao bây giờ!” Phương Bạch Cảnh cuống quýt, “Đều tại anh!”

“Ừ, lỗi của anh.”

Phó Phong kỳ thật coi như vẫn có chừng mực, y cúi đầu nhìn kỹ một hồi, đan mười ngón tay với Phương Bạch Cảnh nói: “Không quá sưng đâu, em ngồi cạnh anh thêm một lúc đi.”

Giờ cách phần diễn của Phương Bạch Cảnh khá sớm, cậu liền dứt khoát nằm ở ghế sau, gối đầu lên đùi Phó Phong.

Thời điểm cậu lấy di động ra xem, phát hiện hotsearch của mình cùng Ninh Ngưng đã biến mất, Phương Bạch Cảnh ngửa đầu lên hỏi: “Anh xóa hotsearch hả?”

“Ừ.” Phó Phong ngắm nghía ngón tay Phương Bạch Cảnh, “Hai người vẫn cần phải thanh minh một chút.”

Phương Bạch Cảnh “Ừm” một tiếng, nhắn tin cho Ninh Ngưng cùng những người khác, dứt khoát cùng nhau đăng ảnh chụp chung tối hôm qua lên weibo.

Paparazzi có thể vốn tưởng rằng bọn họ sẽ nương theo vụ bê bối này để thu hút chú ý cho điện ảnh, nên sẽ không thanh minh, cho nên mới dám trắng trợn bịa chuyện như vậy.

Bọn Phương Bạch Cảnh vừa đăng lên weibo, một đám nhóm blogger bị mắng như chó con phải lén lút xóa hết bài weibo cũ.

*

Nhân vật của Phương Bạch Cảnh cuối cùng có cảnh diễn xuất ngoại du học, đoàn phim đương nhiên muốn xuất ngoại ghi hình. Đêm trước khi đi Phó Phong đặc biệt quyến luyến không rời, đến cả lúc lên giường cũng không quên.

“Em sẽ nhớ anh chứ?” Chất giọng của Phó Phong khàn khàn, buộc Phương Bạch Cảnh trả lời.

“...... Nhớ.” Phương Bạch Cảnh đã khóc không thành tiếng nữa, còn bị ép đưa ra đáp án, “Sẽ nhớ anh mà.”

“Phương Bạch Cảnh, nói câu ‘Em thích anh’ được không?”

Hiện tại cậu đã rơi vào trạng thái thất thần, ngón tay cuộn tròn lại, khớp xương đỏ hồng, Phương Bạch Cảnh mơ mơ màng màng phát ra âm thanh từ trong cổ họng: “Thích anh.”

“Dương Dương, em thích ai cơ?”

Phương Bạch Cảnh chớp mắt, nước mắt lăn xuống khỏi khóe mắt, cậu cảm giác giọt lệ đã bị Phó Phong liếm mất.

Cậu ôm vai Phó Phong, cánh tay run rẩy, âm thanh của Phương Bạch Cảnh còn yếu ớt hơn cả khi nức nở: “Em thích...... Thích...... Phó Phong.”

“Ừ.” Ngón tay Phó Phong vân vê vành tai Phương Bạch Cảnh, “Anh yêu em.”

Ngày hôm sau Phương Bạch Cảnh kéo vali lên máy bay, đoàn phim đặt cho cậu khoang hạng nhất. Phương Bạch Cảnh ngồi xuống liền đeo bịt mắt lên ngủ đến tối tăm trời đất, khí lưu chòng chành cũng không đánh thức cậu nổi.

Cậu được tiếp viên hàng không nhẹ nhàng gọi dậy, Phương Bạch Cảnh bỏ bịt mắt xuống, đôi mắt bởi vì chưa kịp thích ứng ánh sáng mà híp lại. Mắt cậu còn có chút sưng khiến cậu phải day day.

Phương Bạch Cảnh chưa từng tới nước A, lại có chút mệt rã rời, liền mang hết cả mũ cùng khẩu trang an vị trong xe của đoàn đến khách sạn.

Nước A cùng nước H chỉ chênh nhau hai tiếng, cũng có thể bởi vì nguyên nhân ban ngày Phương Bạch Cảnh ngủ quá nhiều, nên không chợp mắt nổi nữa.

Cậu lưỡng lự, vẫn là gọi điện thoại cho Phó Phong.

Phó Phong còn chưa ngủ, mở miệng liền dịu dàng hỏi han: “Dương Dương, sao thế?”

Phương Bạch Cảnh chun môi nói: “Em không ngủ được.”

Cậu nghe được âm thanh “Loạt xoạt” bên đầu kia của Phó Phong, hẳn là đang vén chăn lên. Phó Phong ngồi dậy, như dỗ trẻ con hỏi: “Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé?”

Phương Bạch Cảnh sửng sốt, cong khóe môi, đổi một tư thế ngủ thoải mái nói: “Được.”

Âm thanh của Phó Phong dễ nghe, khi kể chuyện rất rành rọt.

Cũng không biết là giọng nói của Phó Phong hữu dụng, hay là đã tới lúc Phương Bạch Cảnh mệt mỏi, mí mắt của cậu bắt đầu dần chập chờn.

Bình thường cậu luôn ngủ cùng Phó Phong, Phương Bạch Cảnh bên trong giấc mộng liền rúc sang bên cạnh, nhưng không cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc, chỉ có thể chun môi ôm chặt chiếc chăn.

“Phó Phong.” Phương Bạch Cảnh lẩm bẩm nói, “...... Đến đây với em được không?”

Cậu là nói mơ, nhưng ngày hôm sau, thời điểm Phương Bạch Cảnh quay về khách sạn nhìn thấy người đàn ông trước cửa phòng liền ngẩn người.

Bên cạnh Phó Phong còn có một chiếc vali nhỏ, cũng không biết đã đợi cậu ở bên ngoài bao lâu, Phương Bạch Cảnh theo bản năng chạy tới, thoáng cái nhảy lên người Phó Phong.

Giọng của cậu bất giác trở nên quýnh lại: “Sao anh lại đến đây thế?”

Một tay Phó Phong ôm Phương Bạch Cảnh, tay kia thì lấy thẻ phòng từ túi Phương Bạch Cảnh ra quét, y vừa dùng đầu gối đẩy vali vào trong, vừa nói: “Bởi vì em muốn anh.”

Bởi vì em muốn, nên anh liền tới.

Phương Bạch Cảnh mơ hồ nhớ đến lời mình nói hôm qua, cậu dính lên người Phó Phong, hôn y nói: “Sao anh lại tốt thế chứ?”

Phó Phong chỉ có thể ở bên cậu mấy tối, mấy đêm ôm y cùng ngủ kia, Phương Bạch Cảnh ngủ đến ngon lành.

Cậu phải ở nước A một tháng, công ty của Phó Phong có việc, không thể giây phút nào cũng ở bên cậu, chỉ có miễn cưỡng nhân lúc nhàn rỗi mới có thể bay đến bên cậu vài ngày.

Phương Bạch Cảnh kết thúc quay tại nước A liền bị lôi đi liên hoan. Sắp được về nước, tâm trạng Phương Bạch Cảnh rất tốt, đã lâu cậu không uống rượu, không nhịn được uống nhiều một chút.

Một chút mất cảnh giác thành ra uống say, Phương Bạch Cảnh được Kỷ Vĩ Nhạc dìu về khách sạn, Phương Bạch Cảnh đi đường cũng không thẳng nổi, chuếnh choáng dựa tường mà đi.

Bước chân cậu lảo đảo, va vào lồng ngực người đàn ông đứng chờ ở cửa.

Ngón tay Phó Phong đè lên gáy Phương Bạch Cảnh, nâng mắt hỏi Kỷ Vĩ Nhạc, ngữ khí có chút không hài lòng: “Em ấy uống rượu à?”

“...... Vâng.” Kỷ Vĩ Nhạc vừa sờ mũi vừa lùi ra sau, “Có uống chút ạ.”

Sau khi Kỷ Vĩ Nhạc rời khỏi, Phó Phong đỡ con tôm say rượu* Phương Bạch Cảnh này vào phòng, Phương Bạch Cảnh say rượu đại khái nhận ra được y là ai, liền giống như không xương, bám dính lên người y.

*醉虾 (túy hà): Món gỏi tôm mà trong đó tôm được đặt trong một chiếc bát rồi rót đẫm rượu lên trên khiến chúng có phản ứng “say”, ít chống cự hơn để dùng ăn tái luôn.

Phương Bạch Cảnh bổ nhào lên người Phó Phong, cọ lên cổ y, sau khi uống say câu liền to gan lớn mật, nói bằng sạch những lời bình thường chưa từng nói.

“Phó Phong...... Yêu anh lắm.”

Trên người cậu mang theo mùi rượu, còn muốn hôn lên mặt Phó Phong, hôn xong lại đòi hôn môi. Nhưng Phương Bạch Cảnh bất chợt nhận ra điều gì đó, cậu dừng lại, che miệng mình, đôi mắt tròn xoe tràn ngập sự cảnh giác nói: “Em không hôn anh được rồi, anh bị dị ứng cồn mà.”

Cuối cùng vẫn là hôn, mà cũng không chỉ có hôn.

Phương Bạch Cảnh dính người kinh khủng, rượu vào thì không chỉ có toàn thân đều ửng hồng, mà ngay cả nước mắt cũng cực kỳ nhiều.

Nước mắt vốn không mất tiền, Phương Bạch Cảnh lại càng khóc thêm dữ dội.

Cậu vừa ôm Phó Phong, vừa hôn Phó Phong không theo quy luật gì, ngoài miệng còn muốn lẩm bẩm nói “Thích anh”, “Rất thích anh”, “Hôn đi nào”.

Bé ma men quá đáng yêu, Phó Phong chẳng nỡ trách cứ cậu.

Phương Bạch Cảnh rúc đầu vào trong ngực Phó Phong, âm thanh bị chôn vùi không quá rõ ràng, lúng búng hỏi: “Phó Phong, nơi này là nước A, ngày mai chúng ta đi kết hôn nhé?”

“Em nói gì thế?” Phó Phong bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình, “Lặp lại lần nữa xem?”

“Em nói!” Phương Bạch Cảnh thẳng người dậy, đẩy vai Phó Phong nói từng chữ một, “Chúng ta kết hôn nhé!”

Cậu nhăn mũi lại: “Anh không muốn kết hôn với em à?”

Phó Phong như đang ngẩn người, thấy Phương Bạch Cảnh lại thẹn quá hóa giận quay người đi, y liền ôm lấy cậu từ phía sau, đè nén sự kích động của bản thân, thế nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy: “Có chứ, sao anh có thể không muốn được.”

Ngày hôm sau khi Phương Bạch Cảnh tỉnh lại, huyệt Thái Dương đau đến muốn chết.

“Tỉnh rồi à?”

Phó Phong đang mở cửa sổ hút thuốc, thấy Phương Bạch Cảnh tỉnh dậy, y liền dụi tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn bên cạnh.

Phương Bạch Cảnh mù mờ chớp chớp mắt nói: “Vâng.”

Trong tay Phó Phong còn vương mùi khói nhàn nhạt, y ngồi xuống bên cạnh Phương Bạch Cảnh, nhìn xuống hỏi: “Còn nhớ tối hôm qua em đã nói gì không?”

“Em nói ——”

Phương Bạch Cảnh tự vấn theo bản năng, sau khi tìm lại được ký ức, cậu trừng lớn nói: “Em nói hai chúng ta kết hôn á?!”

“Ừ.” Phó Phong bình tĩnh nhìn khóa vào cậu hỏi, “Em đổi ý rồi ư?”

“......”

Phương Bạch Cảnh rơi vào cơn trầm tư mấy giây ngắn ngủi, quyết đoán nói: “Không hề.”

Phó Phong hỏi: “Vậy kết hôn nhé?”

“......”

Phương Bạch Cảnh lại bắt đầu trầm mặc, rượu vào lời ra, có khả năng cậu đã không cẩn thận nói hết những lời trong lòng ra rồi.

Cậu quay đầu đi, tai càng đỏ thì giọng nói càng lớn: “Được! Được! Được!”

Nụ hôn của Phó Phong lại hạ xuống, y ngồi bên Phương Bạch Cảnh, cúi đầu vuốt gáy Phương Bạch Cảnh hòa quyện môi lưỡi.

Phương Bạch Cảnh bị bắt ngẩng đầu, tấm rèm sau lưng Phó Phong chưa được kéo xuống, cửa sổ cũng không đóng.

Cậu nhìn thấy bầu trời bên ngoài, ngàn dặm không mây, sắc trời xanh ngắt tựa mặt gương trong suốt. Hôm nay thời tiết tốt, sau này cũng sẽ vậy, mỗi một ngày bên Phó Phong sẽ đều như thế.

Mặt trời treo trên không trung, nhưng Phó Phong cũng có cho riêng mình một mặt trời bé con.

—————End—————-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.