Editor: Jesse Tran
Trên đường đến cây đa cổ thụ hai người cũng không nói gì nhiều, khi đến nơithì sắc trời cũng chuyển tối. Ánh nắng chiều xuyên qua tán cây rơi lênngười, Nguyễn Tương Nam hướng cây đa cổ thụ cúi đầu ba cái.
Trác Diễm thấy cô nghiêm túc, lại hỏi: “Em không cảm thấy những lời trước anh nói có thể là lừa gạt em?”
Nguyễn Tương Nam quay đầu nhìn anh một hồi lâu, không nhịn được nói: “Rốt cuộc là thiệt hay giả?”
“Thực hay là giả...... Em đoán xem?”
Nguyễn Tương Nam giận tái mặt, rốt cuộc cũng bị anh chọc giận: “Em không thèm đoán, anh thích thì nói.”
Trác Diễm cười ôm cô, cô từ chối mấy lần, vẫn bị anh ôm chặt lấy không cách nào thoát: “Là thật.”
“Thật ra thì trước khi mẹ anh qua đời, tình trạng cơ thể đã gần suy kiệt, bàtừng nói với anh, hi vọng sau khi qua đời có thể trở lại quê hương, nhất là gốc cây đa này. Nhưng nếu như anh cứ đúng như vậy mà làm, ba anh vàbà ngoại cũng sẽ không đồng ý, nào có thể đem tro cốt tùy tiện đặt tạinơi đất hoang. Cho nên cuối cùng chỉ có một nửa.” Anh cầm tay NguyễnTương Nam, lại nói, “Mẹ anh nhất định sẽ thích em.”
Lúc rời đi,Nguyễn Tương Nam không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, cây đa kiaáng chừng đã sống một hơn trăm năm, thân cây to lớn, rễ cây đan xem vàovới nhau, bị vô số thực vật nhỏ làm chỗ phụ thuộc.
—— Con của bác, cháu nhất định sẽ giúp bác chăm sóc.
Đây là lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-man-va-bien-den/2452300/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.