Nguyễn Tương Nam theo mọi người ăn hải sản ở nhà hàng, buổi chiều lại đi KTV ca hát, cuối cùng các đồng nghiệp còn coi như có nhân tính, không định ca hát vui đùa cả đêm, cô vừa mới ngồi gần 12 giờ bay, vẫn còn đang bị chênh lệch múi giờ, bây giờ mệt mỏi đến mức chỉ muốn về nhà nằm lỳ trên giường không dậy nữa.
Diệp Trưng thấy cô càng về sau càng ngáp ngắn ngáp dài, liền đẩy cô một cái: "Có muốn về trước không?"
Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái: "Đợi mọi người cùng về."
Diệp Trưng ngược lại đứng lên trước, áy náy nói: "Tôi đột nhiên có chút việc phải đi trước, không thể tiếp tục, bữa này tôi mời, đến lúc đó mang hóa đơn tới cho tôi."
Y tá trưởng lập tức lấy ra một ly rượu nói: "Nếu là Diệp chủ nhiệm mời khách, mọi người chúng tôi không khách khí nữa."
Diệp Trưng đi tới cửa phòng, quay đầu hỏi: "Tương Nam, tôi với cô thuận đường, có thể đưa cô đi một đoạn, cô có muốn đi bây giờ không?"
Anh cho cô một lối thoát, đương nhiên là cô có thể nhận ra được, liền chào tạm biệt với mọi người, đi ra ngoài.
Diệp Trưng khởi động xe, thấy cô tựa vào cửa xe, dây an toàn cũng không thắt, liền nhắc nhở cô: "Ở Anh có thể không cài dây an toàn sao?"
Nguyễn Tương Nam giơ tay thắt dây an toàn, lại ngáp một cái: "Biết rồi."
Diệp Trưng vừa lái vừa gõ gõ ngón tay, cách chốc lát đột nhiên hỏi: "Cô và Trác Diễm. . . . . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
"Đừng lúc nào cũng chèn ép anh ta như vậy," anh đánh tay lái, đạp chân ga, đánh lái chuyển hướng vào đường lớn, "Có những lúc quá đáng quá cũng không được."
"Lời anh nói tôi không hiểu."
"Cô nghe không hiểu?" Diệp Trưng cười một tiếng, "Tôi thấy cô là đang giả vờ không hiểu? Tôi thừa nhận, cô đối với ai cũng không tệ, die,n; da.nlze đối với tôi cũng không tồi, nhưng chỉ riêng đối với anh ta thì không tốt, kỳ thật tôi cũng thấy rất hâm mộ anh ta."
Nguyễn Tương Nam không muốn tiếp tục đề tài này, nên qua loa nói: "Cái này thì có cái gì đáng hâm mộ, chẳng lẽ anh muốn tôi đối xử với anh bằng thái độ tệ hại đó anh mới vui mừng?"
"Không biết." Diệp Trưng trả lời thẳng thắn, "Thái độ của cô xấu xa như vậy, tôi chỉ có thể xin miễn thứ cho kẻ bất tài."
Anh đưa cô về gần đến nhà, lại nói: "Đúng rồi, chị tôi và anh rể muốn ly hôn."
Nguyễn Tương Nam biết anh cũng không phải là người thích tám chuyện, đột nhiên nói một câu như vậy, nhất định anh có ý nghĩ sâu xa, liền quay đầu, tiếp tục chờ đợi anh nói tiếp.
Ai ngờ Diệp Trưng nhếch miệng mỉm cười: "Không phải chuyện trong dự liệu sao? Yêu còn có thể chia tay, kết hôn còn có thể ly hôn, không có quy định nhất định buộc hai người chung một chỗ thì không thể."
Nguyễn Tương Nam thử dò xét nói: "Ý của anh là ——"
"Cân nhắc đề nghị của tôi ngày hôm đó?"
Cô và Diệp Trưng trở thành một đôi, hình như từ bên ngoài nhìn vào cũng không có gì không được, miễn cưỡng coi như không được thì lý do chính là đi làm tám giờ thường xuyên mặt đối mặt, tan làm còn phải tiếp tục mặt đối mặt, như vậy rất dễ buồn chán. Nhưng là bọn họ tác phong giống nhau, đôi bên cũng tính là hiểu biết lẫn nhau, nếu như về sau cùng chung sống cũng sẽ không quá tệ.
Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái: "Thật xin lỗi, tôi không thích chắp vá. thành ý tối thiểu, cũng phải là anh có chút thích tôi mới được." Cô không hiểu lắm suy nghĩ bây giờ của Diệp Trưng.
Diệp Trưng mỉm cười chào tạm biệt với cô: "OK, chờ lúc nào cô có suy nghĩ khác hãy nói lại với tôi."
Cô đâu có suy nghĩ gì, đối với Diệp Trưng cô ý nghĩ bất thường gì cũng không có.
Trác Diễm cuối cùng cũng đành phải về khách sạn, vừa vào cửa sảnh, thì có quản lý khách sạn tiến đến thăm hỏi anh: "Trác tiên sinh, anh xem tối nay sắp xếp thực đơn như thế nào?"
Hiện tại chỗ ở của anh bị tu hú Diệp Tỷ chiếm tổ chim khách, nhà mình lại không thể về, phụ thân của anh có vợ mới, vợ mới chênh lệch tuổi tác với anh cũng không lớn, tóm lại về nhà ở không tiện lắm, cuối cùng chỉ có thể ở khách sạn.
Anh ngồi bên cửa sổ sát đất, trên bàn trà trước mặt là đống công việc cùng cái máy tính đang hoạt động, những suy nghĩ không đâu ngập trong đầu, cho dù vận dụng tất cả khả năng kiềm chế vẫn không thể tìm ra cách tập trung tinh thần. lze.qu;ydo/nn Trác Diễm day day huyệt thái dương, chợt đứng lên, lấy chìa khóa xe từ trong áo vest đang treo trên giá ra, lại ra khỏi phòng.
Anh rất nhanh đã tới chỗ ở của Nguyễn Tương Nam, dọc theo cầu thang đi lên, đi tới một nửa, lại ngừng lại, suy nghĩ một chút lại quay người lại đi —— lúc này hấp tấp đi tìm cô, rõ ràng chính là biểu hiện thất bại, coi như tự làm khổ mình cũng không như vậy.
Nhưng khi anh đi tới dưới bậc thang cuối, lại dừng bước.
Bên ngoài sắc trời còn sáng, nhưng cũng đã đến bữa tối. Có nhà đình bà chủ nhà đi đón trẻ về nhà, đi qua bên cạnh anh, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Trác Diễm cảm thấy phiền não không chịu nổi, lấy bao thuốc với cái bật lửa từ trong túi ra, châm lên hít một hơi, lại bị khói thuốc làm cho sặc. Anh đứng ở nơi đó, nhìn một đoạn tro thuốc lá dài rơi xuống dưới, lại vương trên mặt đất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có người từ trên lầu đi xuống, kinh ngạc kêu tên của anh: "Trác Diễm?"
Nguyễn Tương Nam đứng ở trên cầu thang, tay xách theo túi rác, tóc tùy ý buộc ra sau gáy, lộ ra cái cổ nhỏ trắng nõn. Cô đi tới trước mặt anh, lại nói: "Anh tới tìm tôi?"
Trác Diễm nói: "Không phải, tôi đi bây giờ." Vừa mới xoay người liền cảm thấy khuỷu tay bị giữ lại, anh định bước tiếp nhưng không thể bước nổi. Anh đứng ở đó, chờ đợi cô giữ lại, nhưng đợi một lúc lâu, người sau lưng vẫn không nói một câu.
Anh cầm cổ tay cô, kéo tay của cô đang nắm khuỷu tay của mình ra: "Tôi đi đây."
Nguyễn Tương Nam vội kéo cánh tay của anh lần nữa: "Khụ khụ, cái đó —— anh ăn cơm tối chưa?" cô không đợi anh trả lời, lại nói: "Tôi hôm nay tự làm cơm, mùi vị cũng không quá tệ. Anh đợi tôi, tôi mang rác xuống lầu đổ rồi sẽ trở lại." Nói xong, liền đi qua anh.
Cô rời đi rất nhẹ nhàng, rất nhanh biến mất ở khúc ngoặt của hành lang.
Trác Diễm đứng ở nơi đó, thu lại thuốc lá cùng cái bật lửa, ôm lấy tay đợi. Nguyễn Tương Nam quay trở lại rất nhanh, anh trên cao nhìn xuống hướng cô giương cằm lên: "Cô chậm thật đấy."
Nguyễn Tương Nam lúc quay lại còn phải chạy, còn đang thở dốc: "Tôi phát hiện phong độ đàn ông của anh chưa bao giờ dùng với tôi."
Trác Diễm đi theo cô đi lên lầu: "Bởi vì tôi biết cái gì gọi là mỗi người mỗi khác."
Nguyễn Tương Nam đi qua lầu bốn thì thấy cửa phòng mở ra, Tư Hướng từ bên trong thò đầu ra: "Mẹ tôi mới vừa rồi còn nói hôm nay chị trở về, có muốn tới nhà tôi ăn cơm không?"
Anh rất nhanh thấy người phía sau cô, đứng thẳng người. Trác Diễm cũng dừng bước, nhìn xuống hàng hiên phía dưới. Tư Hướng cười cười với Nguyễn Tương Nam, kéo dài âm thanh làm nũng: Dieenndkdan/ "Trước chị nói muốn tặng tôi quá, chẳng lẽ chị quên rồi sao?" Lúc nói chuyện, còn liếc Trác Diễm vài lần.
Trác Diễm khoanh tay, nhìn sang hướng khác, làm như không nghe thấy.
Nguyễn Tương Nam nói: "Dĩ nhiên vẫn nhớ, hơn nữa chị cũng không quên trước khi đi tặng em mấy quyển sách bài tập, chị còn nói, chờ chị trở lại sẽ kiểm tra bài tập của em."
Mắt Tư Hướng đảo một vòng, nói: "Nếu như tôi nói tôi đã làm xong, chị sẽ thưởng cái gì?"
"Em muốn phần thưởng gì?"
"Đương nhiên tôi muốn —— ừm, hiện tại không nói cho chị, chờ lần sau không có người ngoài tôi sẽ nói cho chị nhé." Tư Hướng ở trên môi giơ ngón trỏ lên, hướng cô trừng mắt nhìn. Khuôn mặt Tư Hướng thanh tú, lại trẻ tuổi, làm nũng cũng đáng yêu.
Trác Diễm ở trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tiểu tử này khiêu khích anh.
Nếu anh bị khích bác, mới không bình thường.
Nguyễn Tương Nam chào tạm biệt với Tư Hướng, quay đầu nói: “Hôm nay anh trông khác khác, tự nhiên mặc quần áo bình thường." Cô cảm thấy từ một khía cạnh khác mà nói, nghị lực của Trác Diễm thật không thể so sánh với người bình thường, cho dù là dưới ánh nắng chói chang, hay trong lúc đang làm việc họp hành công tác, anh đều có thể mặc tây trang nghiêm chỉnh, kể cả lúc đó không có điều hòa đi chăng nữa.
"Vốn là định đi đánh bóng, kết quả nhân lực không đồng đều." Tóm lại, anh tới đây chỉ là do thuận đường, không phải cố ý sang đây thăm cô.
Nguyễn Tương Nam vô cùng nể tình không vạch trần anh: "Như vậy a."
Cô mở cửa phòng, nghiêng người để cho anh đi vào trước, lại xoay người giúp anh cầm giầy, rót Hồng Trà cho anh: "Hồng trà tốt cho dạ dày, là lần trước bệnh viện đi du lịch mua về, anh uống thử xem."
Trác Diễm nhìn khí nóng lượn lờ quanh ly trà trước mặt, cách chốc lát mới cầm lên tay, uống một hớp.
Nguyễn Tương Nam xoay người đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối, cô vốn là làm chỉ một mình ăn, bây giờ thêm một người nên cô xào thêm chút đồ ăn, bưng ra mang lên bàn.
Trác Diễm nhìn món cá trích nướng trên bàn, bỗng nhiên nói: "Mẹ tôi lúc còn sống, cũng thường làm món này cho chúng tôi ăn. Bà cảm thấy mấy món ăn ở nhà hàng cao cấp chẳng ra sao."
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười, đưa đũa cho anh: "Vậy anh có muốn nếm thử tay nghề của tôi một chút hay không?"
Trác Diễm nhận lấy chiếc đũa, kẹp cái đuôi cá, rút cái xương ở giữa ra, gắp lên một miếng bên trên, bỏ vào miệng. /leeequhydonnn Nguyễn Tương Nam biết anh từ trước đến giờ đều tuân theo lễ nghi bàn ăn đã được dạy, lúc ăn cơm nhất định không nói câu nào, nhưng vẫn là hỏi anh: "Anh thấy thế nào?"
"Coi như là khá lắm rồi, chính là cá trích nhiều xương, ăn phiền toái."
Nguyễn Tương Nam gắp lên một miếng cá trích, cẩn thận gỡ từng cái xương ra khỏi miếng thịt, bỏ hết sạch xương cá rồi đặt vào bát của anh: "Phàm là mùi vị tốt, khi ăn đương nhiên sẽ có chút phiền toái. Nhưng mà điều này cũng rất đáng, anh nói đúng không?"
Trác Diễm nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ quái.
Nguyễn Tương Nam cảm thấy anh đang nhìn cô, ngẩng đầu lên anh một cái: "Thế nào?"
"Không, không có gì." Anh hít thở sâu rồi thở ra, chậm rãi hỏi, "Nếu như ngày mai cô có rảnh rỗi —— ý tôi là sau khi cô tan ca, tôi tới đón cô."
"Ngày mai?" Nguyễn Tương Nam ngẩn ra, "Nhưng ngày mai tôi không rảnh."
Trác Diễm chỉ cảm thấy lại bị cô giáng cho một cái bạt tai, nhưng bổ sung thêm một câu đe dọa: ". . . . . . Không rảnh thì thôi."
Nguyễn Tương Nam lại nói: "Ngày mai tôi phải trực, mấy ngày sau đó đều được nghỉ, ngày kia được không?"
"Ngày kia chưa chắc tôi đã rảnh." Trác Diễm giơ tay lên cởi chiếc cúc đầu tiên của áo sơ mi, khó khăn thở ra một hơi, đối mặt với cô, mới biết hình như ngoại trừ chế giễu và châm biếm nhau ra, giữa bọn họ chẳng có đề tài nào để nói. Bất kỳ ai biết nhau một khoảng thời gian lâu như vậy, cũng sẽ không mất tự nhiên thành ra như này.
Nguyễn Tương Nam tiếp tục giúp anh gỡ xương cá, dáng vẻ cúi đầu rất là dịu dàng.
Khẩu vị của anh từ trước đến giờ rất khó chiều , nhưng tay nghề của cô không tệ, cơ hồ ăn hết mấy món ăn trước mặt, cũng ăn hai bát cơm. di@en*dyan( Anh yên lặng ăn cơmxong, không nói lời nào, qua bên kia an vị, nhìn cô ra ra vào vào bận rộn.
Dáng vẻ lúc đi lại của cô, lúc đi qua đi lại khiến làn váy dịu dàng vuốt ve bắp chân của cô, vẽ phác thảo ra đường cong tuyệt đẹp. Mà cô cũng để lộ ra đường cong tao nhã sau gáy, khiến cho anh không nhịn được hồi tưởng lại nụ hôn năm đó, cái ý nghĩ này thật là khiến người ta khó có thể mở miệng.
Nguyễn Tương Nam lại rót thêm trà cho anh, nghiêng đầu nhìn anh: "Trên mặt tôi không có cái gì chứ? Ánh mắt của anh nhìn tôi thật sự rất kỳ lạ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]