Mẹ cô chỉnh sửa quần áo một chút, xách giỏ đứng lên nói: “Đã đến lúc rồi, mẹ đi nha.” Đi được hai bước, lại nói một câu: “Chủ nhật nhớ về nhà ăn cơm.”
Cho đến lúc trước khi đi, thậm chí bà đã quên nói lời tạm biệt với Trác Diễm.
Thật ra dự tính ban đầu của bà là tới thăm bệnh.
Trác Diễm thò tay vào trong túi, có tiền mặt và thẻ ra vào, còn có một tờ khăn giấy của phòng ăn, lúc đó anh tiện tay vo thành một cục rồi bỏ trong túi. Bây giờ anh không có lựa chọn nào khác, chỉ đành đưa tờ khăn giấy nhăn nhúm cho cô: “Vừa khóc vừa cười, cô không sợ mất thể diện sao?”
Nguyễn Tương Nam nhận lấy, lau mặt: “Mất thể diện thì mất thể diện.”
Trác Diễm cười cười, bỗng nhiên nhìn thấy trên lông mi ướt đẫm của cô có dính bụi đen, liền giơ tay lên cố định gương mặt cô: “Để yên, trên lông mi cô có bụi, đừng nháy mắt.”
Quỷ thần xui khiến, thậm chí anh đã quên muốn phủi bụi chỉ cần dùng tay là được, căn bản không cần thổi. Nguyễn Tương Nam không nhịn được nhắm mắt lại, bụi bay đi, giống như là chờ anh hôn vậy. Trác Diễm miệng đắng lưỡi khô, do dự nhìn chằm chằm môi cô, tư vị đã hưởng qua hiện lên lần nữa, nhưng kia là ở chỗ toa xe bịt kín, bên ngoài bóng đêm mông lung, nhưng bây giờ là ban ngày sáng trưng.
Nguyễn Tương Nam mở mắt ra, không nhịn được giơ tay lên vuốt vuốt: “Hình như không có gì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-man-va-bien-den/2452225/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.