Vĩ Tử một bên lái xe một bên xuyên qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt Trương Kiến Hiền, thấy người phía sau sắc mặt ngưng trọng, nhịn không được an ủi: “Tiểu Hiền ca đừng lo lắng, Thiết Long lão đại Đồng Long lão đại tuy rằng không lễ phép, làm việc lại rất tốt, bọn họ đã ra tay, nhất định có thể bắt được kẻ đang giữ Lão Đại, anh chỉ cần nghĩ làm sao giúp chứng minh Lão Đại không có mặt ở hiện trường, miễn cho cảnh sát tìm tới cửa…”
Đối mặt với ánh mắt Vĩ Tử, Trương Kiến Hiền hỏi: “Nếu… Nếu tìm không thấy thì sao? Thiết long Đồng long thực sự sẽ giết tôi? Bọn họ thật sự hoài nghi là tôi đang giở trò…”
Vĩ Tử sinh khí: “Rống, Tiểu Hiền ca, anh yên tâm đi, có em ở đây, em nhất định bảo vệ anh, không cho bọn họ động tới một cọng long của anh!”
Trương Kiến Hiền nghe ở trong lòng, trăm mối ngổn ngang.
Nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa thực lớn.
Trên đường quay về tổng bộ Vân Dật hội, Trương Kiến Hiền một mực lặng yên không nói, hồi tưởng từng chi tiết trong lần tập kích vừa rồi, xem những kẻ địch đó đều thực xa lạ, Kim Long tựa hồ cũng là lần đầu thấy chúng, như vậy, vì cái gì lại muốn giết Kim Long và mình?
Gần đây Vân Dật hội cùng những bang phái khác tựa như nước giếng không phạm nước sông, gió êm sóng lặng, Kim Long còn thường thường oán giận ngày quá yên bình, mà hôm nay kích thích lại ập tới, ngay cả tính mạng còn suýt bị ngoạn rớt.
Vĩ Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kieu-tieu-than-than-i/67460/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.