Tiêu Cấm Ninh nghe được Đường Tịch nói như vậy, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, mặc dù bây giờ Tiêu Nhu lá gan là biến hóa lớn thêm không ít, nhưng là lại so với lúc trước càng chọc người ghét, chỉ cần nói một câu cơ hồ đều biết đem giận lửa của mẹ đốt nóng, trọng yếu hơn chính là, cô không muốn trở về Tiêu gia! Mặc dù cô ta vô cùng không muốn cho Tiêu Nhu trở về Tiêu gia, nhưng là vai diễn vẫn phải diễn đủ, cô ta mau chóng tiến tới nắm lấy tay của Tiêu Nhu, nhu nhu nói, "Nhu Nhu, chị biết em đây là oán chị đang ở nhà trong chiếm đoạt lấy chỗ ngồi của em, nếu như em nguyện ý trở về nhà mà, chị lập tức dọn ra ngoài, chị sẽ rời đi khỏi Tiêu gia." Lâm Như nghe cô ta nói như vậy lập tức cau mày, bất mãn nhìn lấy Đường Tịch nói, "Cấm Ninh, con đang nói gì! Con căn bản không có chiếm cứ chỗ ngồi của ai cả! Cho dù có người phải đi cũng không phải con đi!" "Đúng vậy." Khóe miệng Đường Tịch nhẹ câu, tự tiếu phi tiếu nhìn lấy Tiêu Cấm Ninh, "Lâm tổng nói đúng, cô mới là con gái của Tiêu gia, tôi không phải." Ngược lại ở trong lòng Tiêu Hoằng Nghị cùng trong lòng Lâm Như chỉ có Tiêu Cấm Ninh mới là xứng làm con gái nhà Tiêu gia bọn họ, mà cô, Đường Tịch căn bản khinh thường nhận thức người như vậy làm cha mẹ! Chẳng qua là! Đường Tịch ở trong lòng thở dài, cô chẳng những có trí nhớ của Tiêu Nhu, bây giờ còn có thể cảm nhận được cái cảm giác đau thương vì khồn được cha mẹ ruột yêu thương kia của Tiêu Nhu! Trước kia Tiêu Nhu mặc dù nhát gan như chuột, nhưng mà trong lòng thật ra là vô cùng khát vọng lấy được tình thương yêu từ chính cha mẹ ruột của mình. Trái tim của Đường Tịch bắt đầu giãy giụa rồi, nói ra chính là nước đã đổ ra ngoài, khẳng định không có khả năng thu hồi lại a! Huống chi??? "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" Lâm Như nghe được Đường Tịch nói như vậy cũng nổi giận, thật ra thì bà ta cũng không phải là bởi vì Tiêu Nhu cố ý tới, mà là bởi vì chủ tịch của tập đoàn Tiêu thị hôm nay muốn từ nước ngoài trở lại, mà lại nói rồi muốn nhìn thấy cháu gái ruột của mình, cho nên bà ta mới cố ý tới đón Tiêu Nhu xuất viện, nếu như Tiêu Nhu không đi theo đi, cái ông già âm tình bất định đó, không biết lại muốn ồn ào xảy ra chuyện gì tới! Nghĩ tới đây sắc mặt bà ta trầm hơn hai phần rồi, "Trên người chảy máu của Tiêu gia, chính là người của Tiêu gia! Mau đem quần áo thay, cùng ta về nhà!" Đường Tịch nghe được Lâm Như nói như vậy lập tức đem trái tim đang treo lên để xuống, tiểu Nhu Nhu a, cô đừng lo lắng, tôi nhất định giúp cô có được yêu thương của cha mẹ a, đừng thương tâm đừng thương tâm! "Không có quần áo." Đường Tịch mặt không cảm giác nói, "Tôi chỉ có bộ đồng phục bệnh nhân này." Đường Tịch nói xong cảm giác mình quá đáng thương, cô thật sự chỉ có một bộ đồng phục bệnh nhân này, nhiều hơn một cái cũng không có! Cô cũng còn khá là may mắn, bây giờ khí trời không lạnh, buổi tối cô có thể đem quần áo giặt sạch, sau đó tro lên ở trên cửa sổ, đồng phục bệnh nhân rất mỏng gió thổi trong một đêm là sáng ngày thứ haicô lại có thể mặc. Tiêu Cấm Ninh nghe cô nói như vậy khóe miệng thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, rất nhanh cô ta lại đau lòng nói, "Làm sao biết một bộ quần áo cũng không có chứ, đều tại chị một tháng này quá bận rộn, cũng chưa từng có tới thăm em, để cho em chịu khổ rồi, chị đây sẽ để cho phụ tá của chị đưa tới cho em mấy bộ quần áo." Lâm Như nhìn chung quanh một lượt, nhìn lấy phòng bệnh trống trải chân mày bỗng nhiên nhíu chặt lên, bà ta một tháng trước tới qua một lần, lúc ấy cũng không cảm thấy có bất kỳ cái gì không ổn, nhưng là bây giờ bà ta lại cảm thấy, bà ta thật giống như làm có chút quá đáng, dù sao, Tiêu Nhu là con gái ruột của bà ta. Đường Tịch không thèm để ý chút nào nhún vai một cái, "Không cần, tôi cứ như vậy liền có thể xuất viện." "Mày cứ như vậy xuất viện, còn thể thống gì, mày đây là cố ý phải không!" Lâm Như nghe Đường Tịch nói như vậy, áy náy trong lòng lập tức tiêu tan, tức giận tăng lên điên cuồng, "Mày đây là đang muốn tuyên cáo với thế giới, chúng ta ngược đãi mày thật sao?" "Chẳng lẽ không đúng sao?" Cặp mắt Đường Tịch lấp lánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Như, cười lạnh nói, "Chính các người làm, lại không cho phép tôi nói à?" "Nhu Nhu, em đừng cùng mẹ nói chuyện như vậy!" Tiêu Cấm Ninh lại nhu nhu bắt đầu diễn trò. Đường Tịch thấy sắc mặt Lâm Như trong lòng thật rất là muốn nói Tiêu Nhu vì người như vậy thương tâm không đáng, thấy Diêu Cấm Ninh thì càng chỉ mong tiến lên đùng đùng đùng cho cô ta mấy bàn tay, cô miễn cưỡng nhịn được tự mình động thủ xung động, trong lòng không ngừng trấn an chính mình, "Đường Tịch a, mày bây giờ nhưng là một điểm giá trị võ lực cũng không có chứ, màyNgàn vạn lần chớ tùy tiện động thủ nha, động thủ mày liền thua, nhịn được,, nhất định phải nhịn được nha." " Được, mày không muốn cùng tao trở về, vậy cũng chớ trở về!" Lâm Như nói xong xoay người rời đi. Đường Tịch thấy Lâm Như đi ra ngoài, chân mày khẽ nhếch, nhìn cái người còn đang đứng tại chỗ - Tiêu Cấm Ninh kia một cái, hạ lệnh trục khách, "Thế nào? Tiêu đại tiểu thư, tôi đây là đang làm đúng như ý nguyện của cô, cô còn không đi?" Tiêu Cấm Ninh cười lạnh, "Tiêu Nhu, coi như mày còn có một chút tự biết mình, biết không đấu lại tao, trốn." "Ha ha." Đường Tịch chợt đứng lên, ép tới gần Tiêu Cấm Ninh, trầm giọng nói, "Trốn? Tiêu Cấm Ninh cô nghĩ lầm rồi, tôi không phải là trốn, mà là??? Chờ các người dùng kiệu tám người khiêng đến rước tôi trở về, cô giẫm đạp tôi một cước kia tôi nhưng nhớ rất rõ ràng đây." Tiêu Cấm Ninh chợt lui về sau một bước, cô ta buộc chính mình tỉnh táo lại, thâm trầm nhìn lấy Đường Tịch, "Tiêu Nhu, mày cho rằng là mày đem sự kiện kia nói cho cha mẹ nghe, cha mẹ có tin hay không?" Đường Tịch cười nhẹ, cô đi tới trước mặt Diêu Cấm Ninh nhẹ giọng nói, "Ông nội tin tưởng là tốt a, cô nói xem nếu như ông nội tự mình đến đón tôi, tôi không cẩn thận đem chuyện xảy ra ngày đó, nói cho ông nghe, thế thì làm sao bây giờ?" Tiêu Cấm Ninh hai tay nắm chặt trợn mắt nhìn Đường Tịch, Tiêu Kiến Hùng trước kia còn là rất thương cô ta, nhưng là kể từ sau khi biết cô ta không phải là ruột thịt cốt nhục của Tiêu gia, thái độ đối với cô ta liền lãnh đạm rất nhiều, bất kể là cô ta làm gì, Tiêu Kiến Hùng cũng sẽ không muốn liếc nhìn cô ta một cái rồi! Nếu quả như thật để cho Tiêu Kiến Hùng biết rõ mình thiếu chút nữa giết chết Tiểu Nhu, cô ta kia rất có thể cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, hơn nữa đến lúc đó cho dù có ba mẹ cho cô ta chỗ dựa, cô ta đều không thể tiếp tục tại Tiêu gia ở đi xuống! "Mày dám!" Tiêu Cấm Ninh cắn chặt hàm răng. Đường Tịch thấy biểu tình của Tiêu Cấm Ninh biết rõ mình đã đoán đúng, Tiêu lão gia tử trở về nước! Cho nên Lâm Như mới gấp như vậy đến đón mình! Cô khẽ cười một tiếng, nhìn lấy Tiêu Cấm Ninh, "Cô thử xem tôi có dám hay không rồi." Nói xong kéo qua chăn trùm kín lên người, ngủ. Chỉ cần Tiêu lão gia tử từ nước ngoài trở lại, cô liền không lo lắng bọn họ không tới đón cô trở về Tiêu gia. Bịch, một tiếng tiếng đóng cửa truyền tới, Đường Tịch mím môi một cái, rù rì nói, "Thật là không có chút nào thục nữ." Ngay vào lúc này trong đầu Đường Tịch lại vang lên âm thanh gợi ý của hệ thống! Trước mắt cô lại bắn ra màn sáng cửa sổ: [ kí chủ: Đường Tịch đang cùng DTêu Cấm Ninh, Lâm Như bên trong trận thần thương khẩu chiến chiến thắng, tăng lên đủ loại điểm kinh nghiệm EXP, trước mắt tổng hợp điểm kinh nghiệm EXP vì: Điểm kinh nghiệm EXP: 15/ 800 Giá trị võ lực: 0/ 100 Giá trị thể lực: 10/ 100 Giá trị nhan sắc: 1/ 100 Giá trị vóc người: 1/ 100 Giá trị mị lực: 1/ 100 Giá trị báo thù: 0/ 100 Giá trị tài lực: 0/ 100 Giá trị vả mặt: 2/ 100 】 [ bởi vì kí chủ Đường Tịch thành công giúp Tiêu Nhu vả mặt, hệ thống tặng một bộ đồng phục sơ cấp, có hay không click mặc vào? 】 Đường Tịch click thay đổi quần áo, cúi đầu nhìn một cái, mẹ cộc! Thật sự có chức năng thay đổi quần áo! Cô bị dọa sợ đến từ trên giường nhảy cỡn lên, buột miệng mắng lên, "Cmn, 008, ngươi đây là cái hệ thống gì a! Lại giúp ta thay quần áo!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]