*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kể từ khi lão đại Mạnh Niệm Kỳ của trường trung học Thượng Nhạc vì ‘sự kiện tự sát’ mà lên làm hội trưởng hội học sinh, tất cả học sinh Thượng Nhạc liền như cá chép hóa rồng.
“Há há… quá đã!”
Lôi Kính ngồi trong phòng hội học sinh được trang trí xa hoa khiến người ta giận đến sôi người, hắn bắt chéo chân, đập bàn cười to.
“Giờ bố mày cũng đã là người của hội học sinh, xem tụi nhà giàu chảnh chó kia còn kiêu căng được gì trước mặt bố mày! Cái này đều toàn là nhờ vào vận may của lão đại đó! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Lôi Kính co chân hành đại lễ của hoàng cung.
Mạnh Niệm Kỳ vừa buồn cười vừa tức giận, trợn mắt nhìn hắn.
“Khỏi nịnh nọt! Tao cho mày vô hội học sinh là để phụ tao làm việc, đừng có mà cản trở tao rồi làm hỏng hết mọi việc.”
“Lão đại khéo nói đùa gớm, Lôi Kính em giống loại người như vậy sao? Hồi đó còn ở Thượng Nhạc, em cũng là thành viên của Đại Tướng chứ bộ, có khi nào gây phiền phức cho anh đâu?” Lôi Kính hai tay khoanh trước ngưc, mặt hiện lên vẻ không phục, trừng hai mắt to như cái chuông đồng lên nhìn!
“Nhưng mà hồi trước ở hội học sinh Thượng Nhạc không có ai tên là Doãn Thiên Kỳ hết.” Lời nói sắc bén của Mạnh Niệm Kỳ đã vạch ra vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kieu-du-thien-kien/2738892/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.