Xử lý xong đám thổ phỉ thì Đông Phương Bạch bắt đầu lục xoát thi thể đám cướp kiểm tra xem lấy được những gì. Những tên thuộc hạ thì ngoài mấy đồng bạc lẻ cũng chả có gì quý giá, chỉ mỗi tên thủ lĩnh thì lại được một cái túi Càn Khôn loại nhỏ. Bên trong túi có vài thứ vũ khí rẻ tiền, kim tệ thì rất nhiều, có lẽ là số cướp được từ những nơi khác. Ngoài ra còn lại chỉ là những thứ linh tinh. Vứt hết mấy thanh vũ khí và đem kim tệ cho vào túi của mình, Đông Phương Bạch lại lấy ra ba bình bạch ngọc chứa đan dược cho vào túi Càn khôn của tên cướp rồi ném về phía Mộ Khải Siêu.
"Cho ngươi đó, sau này thứ gì cần thiết thì cứ bỏ vào."
Chụp lấy cái túi và mở ra xem, Mộ Khải Siêu kinh hỷ vô cùng. Ở Thiên La thành số người có thể sở hữu túi Càn Khôn vô cùng ít, vậy mà hiện tại Mộ Khải Siêu lại có thể có được một cái nên kinh hỷ là điều đương nhiên. Mộ Khải Siêu vuốt ve nâng niu chiếc túi như bảo bối rồi cẩn thận giấu vào áo. Đông Phương Bạch một bên khinh bỉ Mộ Khải Siêu không có tiền đồ mà quên mất bản thân ngày xưa còn lố hơn hắn.
"Tiểu Bạch tỷ thật tốt bụng. Ta yêu tỷ nhiều nhiều."
"Ngươi thôi ngay cái giọng nịnh nọt đó đi. Lại kia cởi trói cho đám thiếu nữ rồi hẳn tính."
Mộ Khải Siêu rất nhanh nghe lời Đông Phương Bạch chạy lại cắt đứt dây thừng đang trói thiếu nữ trong làng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kieu-chi-nu/2209351/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.