Chương trước
Chương sau
Chân Phù gắt gao nhìn chằm chằm vào đồng hồ, kim giây từng nhịp từng nhịp tiếng về phía trước, chờ đợi kim phút di chuyển đến vị trí số 12.

Đúng 6 giờ, tan tầm.

Chân Phù hướng đến cửa văn phòng, nhưng sau khi mở cửa, bước ra lại ưu nhã khép cửa lại, nhìn qua như không gấp không vội, mĩm cười cùng các đồng nghiệp đang chuẩn bị tan tầm, bước chân lại lộ ra vẻ sốt ruột.

Chân Phù bước tới hai bước ngay cửa phòng thị trường, liền gặp giám đốc Trương.

"Chân tổng tìm tôi có viễ gì sao?" Trên mặt giám đốc Trương xuất hiện nụ cười nịnh nọt, da thịt căng chặt lên.

Chân Phù nhanh chóng hướng vào bên trong nhìn vị trí làm việc của Chiêm Cảnh, nhìn đến dáng vẻ quen thuộc kia, dường như đang thu dọn đồ.

"Không có việc gì, giám đốc Trương, tôi chỉ đến xem thôi, ngươi đi trước đi." Chân Phù yên lặng trong lòng phun tào, giám đốc Trương này chỉ lớn hơn Chân Phù vài tuổi thôi, trên mặt thì dữ tợn bụng bia toàn thịt thừa, dầu mỡ đến làm người khác chịu không nổi.

Nhưng còn Chiêm Cảnh, Chân Phù hồi tưởng lại ở phòng tập thể thao, hàng năm ngồi văn phòng, dáng người vẫn tốt như vậy, bị nàng kẹp lấy eo thon, nâng lên cánh tay tạo nên đường cong tuyệt đẹp, cơ bắp cũng xuất hiện, quả thực không so sánh được.

Không thể tiếp tục suy nghĩ, Chân Phù cảm giác vải dệt đấy quần lót mình bị thấm ướt, quần hôm nay nàng mặc chính là nàng lựa chọn thật tỉ mỉ.

Nàng mất tự nhiên mà kéo nhẹ chân váy.

"Đi thôi." Chiêm Cảnh không biết lúc nào đã đi đến bên người nàng.

...

Chiêm Cảnh lái xe, thực mau liền về tới nhà.

Chiêm Cảnh thuê một cái chung cư đơn giản ở gần công ty.

Chân Phù đi theo Chiêm Cảnh vào cửa, tò mò mà nhìn xung quanh.

"Nhà tôi tương đối đơn sơ, cũng không hay quét tước." Chiêm Cảnh ngượng ngùng mã gãi gãi mặt, bắt đầu dọn dẹp những nơi bừa bộn.

"Cô ngồi ở đây một chút, hoặc là đi tham quan xung quanh cũng được."

Chân Phù âm thầm lưu tâm, ở trong phòng nhìn tới nhìn lui, giống như mèo đang tuần tra lãnh thổ của mình, ưu nhã mà nhìn bốn phía.

Ân, thực hảo chỉ có một đôi dép lê thường dùng ở huyền quan.

*Huyền quan là khu vực ngăn cách giữa cửa ra vào và phòng khách, mọi người thường dùng để thay giày dép.

Đồ vật trong phòng không nhiều lắm, xem ra không có ở cùng O nào, bằng không hai người ở khẳng định sẽ không ít đồ vật.

Chân Phù đi đến phòng vệ sinh, lén lúc mở ra ngăn tủ, vừa lòng mà cười.

Thật tốt, không có ly cặp bàn chải cặp đôi, cũng không có mỹ phẩm dưỡng da của O hay là băng vệ sinh, xem ra không có O nào tới ngủ lại.

Đột nhiên trong lòng Chân Phù rung chuông cảnh báo, nàng nhìn đến ban công thấy một cái quần lót ren, rõ ràng là quần của O.

Nàng tràn ngập lửa giận, nhìn Chiêm Cảnh đang quét rác, đi ngang qua hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, dẫm lên chân nàng.

"Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận dẫm lên cô."

Chiêm Cảnh: ???

Không cẩn thận duỗi chân lại đây dẫm lên nàng?

Chân Phù đi tới ban công, ngửa đầu nhìn phiến vải dệt mỏng manh kia, quần lót ren màu tím nhạt, không biết O nào dâm dục như vậy, không có liêm sĩ, mặc quần lót mỏng manh là muốn câu dẫn Chiêm Cảnh?

Không biết vì cái gì, quần lót kia càng nhìn càng quen mắt.

Chân Phù đột nhiên nhớ tới, vài ngày trước, vào thời điểm không ai chú ý đến, nàng đã trộm đem quần lót ướt đẫm ái dịch bỏ vào trong túi Chiêm Cảnh.

Chiêm Cảnh cư nhiên không có vứt đi? Còn giữ lại rửa sạch sẽ.

Tức khắc vui vẻ ra mặt, tâm tình tối tăm trở thành hư không.

Hừ, quả nhiên là biến thái, còn trộm cất giấu quần lót của nàng, không biết có để dùng làm chuyện xấu hay không. Chân Phù sung sướng mà rời ban công.

"Đó là phòng ngủ của tôi, cô muốn tham quan có thể vào xem." Chiêm Cảnh từ trong bếp nhô đầu ra, nàng thu thập mỗi góc đều sạch sẽ, tránh lưu lại ấn tượng xấu với Chân Phù.

Sau khi vào phòng ngủ, Chân Phù nhíu mày, nàng cảm giác bài trí phòng ngủ này đặc biệt quen mắt, góc tường có chậu cây, hình dáng đèn ngủ trên tủ đầu giường, ngay cả khăn trải giường nàng cũng thực quen mắt.

Nàng đột nhiên nhớ tới, thời điểm lần đầu tiên làm tình trong mơ cùng Chiêm Cảnh, không phải là phòng ngủ này sao? Nhưng hôm này là lần đầu tiên nàng tới, trước đó sao có thể mơ thấy.

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đến khi nhìn thấy đồ vật trên ghế, đột nhiên suy nghĩ rối loạn đều bay đi.

Trên ghế có một cái mông, khóe mắt Chân Phù run rẩy, chẳng lẽ thường ngày Chiêm Cảnh dùng đồ vật giống mông này tự sướng?

Cẩn thận mà quan sát thứ này, cái mông được chế tác làn da trông giống người thật, tràn ngập xúc cảm da thịt, niết lên còn có thể đàn hồi.

Bên dưới bộ phận sinh dụng làm cũng giuống người thật, quả thực có thể khó phân biệt được, ánh sáng trong mắt Chân Phù chợt lóe lên, nhà sản xuất chính là dựa vào ai mà làm nên? Tưởng tượng Chiêm Cảnh đem tiền lương trân quý bỏ vào cái mông vô hồn của ai đó, trong lòng nàng liền hừng hực bốc cháy lửa giận vô danh.

Tức khắc cửa phòng mở ra, Chiêm Cảnh hừng hực tiến vào, hiện tại nàng mới nhớ tới, nàng không có giấu đi ly tự sướng, tùy tiện đặt ở trên ghế.

Cả mặt biến sắc giống như diễn viên biểu diễn Xuyên kịch, sắc mặt lập tức đỏ.

Nàng há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc, nhìn Chân Phù đang chờ nàng giải thích, nhược nhược mà nói: "Cái kia... Thứ này, chính là..."

"Là do tôi, cô biết đó, chỗ đó tôi huyết khí cương cứng, tôi liền..."

"Không phải tôi cố ý, là bằng hữu tôi đề cử..."

"Tôi chỉ dùng qua vài lần, cô phải tin tưởng tôi."

Vốn Chân Phù đang tức chết đi được, sau khi nghe được nàng giải thích, tâm tình bình thản không ít, thậm chí thập phần vui sướng, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Chiêm Cảnh giảu thích.

Sau đó mở miệng: "Vậy cô làm mẫu cho tôi xem một chút, thứ này dùng như thế nào?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.