Chương trước
Chương sau
Lúc Lục Thiệu Đông trở lại sân bóng, trận đấu bóng rổ đoạn thứ hai đã tiến hành được một nửa, trong sân tỷ số 32: 0, lớp 9 32 điểm, lớp trọng điểm 0 điểm.
Thi đấu diễn ra không quá kịch liệt.
Hà Húc Dương hiếm khi cướp được bóng, lập tức kêu tạm dừng, gọi các đội viên lại, khuyến khích lẫn nhau, đồng thời thương lượng chiến thuật.
Nhóm giáo bá lớp chín thì hi hi ha ha, uống nước nghỉ ngơi.
Phó Kiêu Phong thấy Lục Thiệu Đông trở lại, nhìn sau lưng anh mấy cái, không thấy bóng người cô gái nhỏ, không khỏi chậc chậc lấy làm lạ.
Người anh em tự mình đi mời cũng không mời tới, xem ra lúc này thật sự gặp phải đối thủ.
Thật không nhìn ra, cô gái nhỏ ngoài mặt tính tình mềm mại, trong xương cứng cỏi như vậy.
Phó Kiêu Phong thay huynh đệ nhà mình thở dài, chạy tới thương lượng chuyện thi đấu: "Có muốn xuống nước một chút không? Bây giờ tỷ số trong sân quá khó coi, đánh tiếp, luôn có cảm giác khi dễ người yếu. Nếu không để cho mấy điểm, có thể thắng liền tốt?"
Lục Thiệu Đông liếc mắt đối diện, lạnh lùng nói: "Xuống nước cái gì, đánh gần chết mới thôi, một điểm cũng không được mất."
Phó Kiêu Phong: "..." Còn không phải cô gái nhỏ không tới xem thi đấu sao, đến nỗi giận chó đánh mèo thành như vậy?
Nhóm giáo bá nghe được câu " một điểm cũng không được mất " này của lão đại, đều khẩn trương lên.
Đánh thắng đám tay mơ lớp trọng điểm kia rất đơn giản, nhưng muốn bảo đảm trăm phần trăm không mất một điểm, vẫn có chút khó khăn, sau khi thi đấu cũng không thể xem thường, phải giao tiếp với thái độ đoan chính.
Chỉ là lão đại lúc nào thì kết thù lớn như vậy với lớp trọng điểm? Một hai phải đánh người ta không có điểm nào mới hả giận?
" Hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị mà." Phó Kiêu Phong tiếp tục khuyên nhủ.
Lục Thiệu Đông hừ một tiếng, vẫn không có ý kiến.
Anh cùng với lớp trọng điểm không có hữu nghị gì cả.
...
Khu dạy học.
Lục Thiệu Đông rời đi trong chốc lát, Vương Gia Lâm liền ôm bụng từ WC trở lại, một gương mặt con nít hết sức lực, một bộ dáng thê thảm " Cảm giác thân thể bị móc sạch ".
" Có muốn đến phòng y tế hay không?" Lăng Nhân lo âu hỏi.
Vương Gia Lâm lắc đầu: "Không sao đâu. Bị tiêu chảy chút thôi, uống nước là tốt rồi."
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng huýt còi vang dội.
"Trận bóng rổ đã bắt đầu?" Không đợi Lăng Nhân trả lời, Vương Gia Lâm đã khẳng định trong lòng cái ý nghĩ này, vội vàng nói: "Ai nha, vậy phải vội vàng đi qua mới được."
Lăng Nhân không có hứng thú lớn với việc xem so tài, quan tâm thân thể bạn tốt hơn: "Cậu thật sự không cần đi phòng y tế sao?"
" Không cần."
Nhắc tới đi xem trận đấu bóng rổ, Vương Gia Lâm bụng không đau, thân thể cũng không giả, trong nháy mắt đầy máu sống lại.
" Không đi nữa liền không còn kịp rồi. Tớ đặc biệt muốn đi xem, xem so tài." Vương Gia Lâm vừa nói vừa nhìn hướng ra ngoài, gò má có chút ửng đỏ.
Lăng Nhân không chú ý tới sự khác thường của cô, gật đầu: "Vậy chúng ta bây giờ đi qua."
Hai người một đường chạy chậm ra khu dạy học. Đi ngang qua quầy bán đồ vặt, Vương Gia Lâm dừng lại: "Tớ mua bình nước."
Lăng Nhân khó hiểu hỏi: "Mua nước làm gì?"
"Đưa, đưa cho vận động viên nha." Vương Gia Lâm vừa nói vừa cầm nước đi tính tiền.
Quầy bán đồ vặt cách sân bóng rổ không xa, đứng ở cửa mơ hồ có thể thấy vận động viên đầy nhiệt huyết.
Thì ra xem thi đấu còn phải đưa nước cho vận động viên?
Khóe miệng Lăng Nhân hơi cong lên, thu hồi tầm mắt, cũng cầm chai nước đi tính tiền.
Cô cũng có quen một vận động viên.
...
Sân bóng rổ.
Hà Húc Dương phạm quy, Lục Thiệu Đông phạt bóng. Anh đứng ở tuyến phạt bóng, chậm rãi chuyển bóng, những cầu thủ khác mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị cướp bóng.
Mấy giây sau, "Tuýt — —" Một tiếng vang thật lớn, tiếng còi trọng tài vang lên, bắt đầu tranh tài.
Lục Thiệu Đông thờ ơ giơ tay lên một cái, đang muốn tới gần ném bóng vào rổ, bỗng nhiên khóe mắt thoáng qua, thấy một bóng người gầy nhỏ xuất hiện ở trong đám người xem bóng.
Tầm mắt trong nháy mắt dừng lại thân ảnh đó, cánh tay thon dài dừng ở không trung.
Mọi người đang khẩn trương chuẩn bị cướp bóng, tập trung toàn bộ lực chú ý súc thế đãi phát*, thấy anh dừng lại, mặt đầy nghi ngờ.
*Súc thế đãi phát [蓄势待发] – (xù shì dài fā): Tích lũy/gom góp sức mạnh và chờ thời cơ hành động.
Chỉ có Phó Kiêu Phong hiểu ý, cười nhẹ nói: "Đội cổ động viên tới."
Khóe miệng Lục Thiệu Đông kéo một cái, không tệ, cổ động viên của anh tới rồi.
Thu hồi tầm mắt, hai tay anh nhẹ nhàng ném ra, bóng rổ màu đỏ từ trên không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, chuẩn xác rơi vào rổ, hiện trường tức khắc vang lên từng trận hoan hô.
Anh nhìn bên kia, cô gái nhỏ nhẹ nhàng vỗ tay.
Bực bội tích tụ ở trong ngực kia, ở lúc bóng vào trong nháy mắt, xuôi đi.
...
Hơn nửa hiệp kết thúc, lớp chín lại thêm 11 điểm, lớp trọng điểm vẫn như cũ không có điểm nào, điểm số từ 32:0 biến thành 43:0.
Nhóm cầu thủ nghỉ ngơi nửa trận. Nghỉ ngơi giữa trận có hai mươi phút, các nữ sinh rối rít đưa nước cho cầu thủ mình thích.
Cầu thủ lớp chín bị các nữ sinh vây quanh chật như nêm cối. Mặc dù cơ bản đều là vội tới đưa nước cho Lục Thiệu Đông, chẳng qua nhóm giáo bá vẫn rất hưởng thụ loại " thuận tiện " được mỹ nữ vây quanh này.
Lăng Nhân vặn một chai nước suối, đứng ở bên ngoài đám người, kiên nhẫn đợi đám người sắp tản ra hết, mới không nhanh không chậm đi tới. Đi cùng cô còn có Vương Gia Lâm.
Vương Gia Lâm chạy đến bên cạnh Phó Kiêu Phong, có chút ngượng ngùng đưa nước cho cậu: "Cho cậu."
Phó Kiêu Phong đầu tiên là cả kinh, tiếp theo cười tủm tỉm nhận nước, tự mình cảm giác rất hài lòng hỏi: "Cậu cảm thấy hôm nay trong sân ai soái nhất?"
" Lục Thiệu Đông." Trả lời không chút nghĩ ngợi.
Phó Kiêu Phong: "..."
Đầu năm nay các cô gái ngay thẳng đều thích tụ tập lại sao?
Phó Kiêu Phong vốn muốn được ca ngợi bị đả kích sâu sắc, liếc mắt nhìn một cô gái ngay thẳng khác, bàn tay to kéo cô gái mập đi, trước khi rời đi thuận tiện dùng đầu gối đẩy đẩy " Hôm nay đẹp trai nhất ".
— — Cổ động viên cũng tới, còn thắt dây giày làm gì nữa chứ!
Lục Thiệu Đông nhếch mép, vẫn ngồi ở trên bậc thang như núi bất động, ung dung thong thả buộc giây giày, hết chân trái đến chân phải.
Lăng Nhân lẳng lặng chờ anh làm xong, sau đó đưa nước cho anh, ôn nhu nói: "Lần trước cảm ơn cậu."
Lục Thiệu Đông nhận lấy nước, lơ đễnh cười một tiếng, không lên tiếng.
Một chai nước liền muốn đuổi anh?
Anh bận bịu giúp cô nhiều như vậy, ít nhất cũng nên — — khen anh một câu chứ?
Lục Thiệu Đông tâm tình tốt mà chờ đợi chờ đợi, kết quả — —
Cô gái nhỏ đưa xong nước liền đi.
Lục Thiệu Đông:...
Thật chưa thấy qua cô gái không yêu thích anh như vậy.
Hết lần này tới lần khác anh còn chờ đợi một câu khen từ cô.
Thật không có tiền đồ mà! Mới vừa rồi nhiều cô gái khen anh như vậy, anh làm sao còn thiếu chứ?
Bất đắc dĩ thở dài, Lục Thiệu Đông ôn nhu gọi cô gái nhỏ: "Xem hiểu không?"
Lăng Nhân theo tiếng dừng bước, có chút kinh ngạc.
Hỏi cô?
Cô thấy anh vừa rồi không nói lời nào, còn tưởng rằng anh không muốn nói chuyện với cô.
Lục Thiệu Đông thấy con ngươi trong suốt của cô gái nhỏ mang theo chút ngơ ngác, cho là cô nghe không hiểu, hỏi thẳng: "Tôi chơi như thế nào?"
Hỏi xong lại cảm thấy quá trực tiếp, tựa như anh rất muốn được cô khen vậy.
Ảo não cúi đầu nhíu mày một cái, đang muốn nói sang chuyện khác, cô gái nhỏ chợt mỉm cười đi tới, khom lưng ở đầu vai anh thấp giọng nói, sau đó đi thẳng đến đội cổ động lớp trọng điểm phía sau.
Giọng nói ngọt ngào lọt vào tai, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy trong nháy mắt dấy lên ý cười.
Thật không được.
Còn nhỏ tuổi, lại biết mê hoặc anh.
Lục Thiệu Đông nhìn bóng lưng lay động của cô gái nhỏ, đáy lòng có chút nóng, anh đè ép khóe miệng cong lên, nghiêng đầu phân phó các đội viên: "Nửa hiệp sau không cho phép ghi bàn thắng."
"A? Không cho phép ghi bàn thắng là cái quỷ gì?" Không phải còn nói không cho phép mất điểm sao? Làm sao chỉ chớp mắt thì trở thành không cho phép ghi bàn thắng? Mọi người có chút ngơ ngác.
Lục Thiệu Đông: "Không phải mới vừa có người nói " Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai " sao?"
"..." Không phải mới vừa cũng có người không đồng ý sao.
Mọi người thầm nghĩ: Đông ca giờ đang tự vả mặt sao, thật sự rõ ràng, vang ba ba.
Là người duy nhất biết chuyện, Phó Kiêu Phong vỗ vai Lục Thiệu Đông, tò mò hỏi: "Cô gái nhỏ vừa rồi nói gì với cậu?"
Lục Thiệu Đông không phản ứng cậu, vặn nắp chai nước suối trong tay, ngửa đầu uống một ngụm.
Thật ngọt.
Cô vừa rồi nói gì nhỉ?
Lục Thiệu Đông nhìn cô gái nhỏ khôn khéo ngồi ở trận doanh phe địch, vẫn hừ cười một tiếng,
Cô nói — —
Đông ca, hạ thủ lưu tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.