Sau đại chiến vô số việc phải giải quyết, nhưng Tiểu Phàm không có tâm trạng, nên giao hết cho các trưởng lão cùng chấp sự. Cũng không ai phàn nàn điều gì vì họ hiểu sự đau thương của chàng lúc này. Tiểu phàm phong ấn thi thể Bích Dao trong Hàn Động dưới lòng Quỷ Vương Tông rồi ngày ngày đến tâm sự cùng nàng, thời gian còn lại chàng nghiên cứu thiên thư nhị quyển cùng các loại bí tịch cổ nhằm cứu sống nàng. 
Đêm lạnh, không có một vì sao nào chỉ là một màu đen miên man bao la bát ngát. Phía xa xa loe lóe vài ánh đèn bập bùng trong đêm. 
Trương tiểu phàm ngồi dưới mái đình giữa hồ nhìn ra, tay cầm một vò rượu vừa uống vừa cười nhưng nước mắt lại rơi. 
– ÀO ào, đùng rầm rầm. 
Một cơn mưa to trút xuống, giông chớp ầm ầm. Những tia sét to khủng khiếp đánh xuống sáng chói như muốn xé toạc màn đêm làm hai. 
– Ngày hôm nay có mưa, mưa rơi trong lòng anh, Tiểu Phàm lại uống thêm một ngụm rượu. Hơi rượu nồng nặc cơn say miên mang làm tâm trí chàng bấn loạn. Tiểu Phàm ngước mắt nhìn lên bực họa của Bích Dao trên tường mà lòng xót xa vô cùng, lặng im chàng đứng nhìn đứng nhìn cứ ngỡ như nàng vẫn nơi đây. Tiểu Phàm tựa lưng vào ghế rồi vô tình thiếp đi lúc nào không hay biết… 
Trương Tiểu Phàm nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc cho hắn một cảm giác khó tả ngước đầu lên, nhìn thấy đại sư huynh. Tống Đại Nhân trên mặt đầy vẻ bất nhẫn: 
– Tiểu sư đệ, sư phụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-vo-song/4453198/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.