-Rắc rắc. Minh Nguyệt xiếc chặt tay, các đốt ngón tay kêu lên một cánh đáng sợ.
-Không thể được, hạnh phúc của ta do ta lựa chọn, lại càng không thể gã cho một tên phế vật được.
Minh Nguyệt hậm hực thở ra một hơi rồi nói tiếp.
-Phu quân của ta phải là anh hùng cái thế, thiên tài trong mọi người. Vừa nói nàng vừa nhìn lên trời cao, trong ánh mắt sáng lên một niềm ước ao.
- Khụy. Minh Nguyệt quỳ xuống trước mặt Ngọc Kỳ Phu nhân.
-Sư nương, từ bé đến lớn con luôn cố gắng không để mọi người thất vọng, riêng bây giờ cầu xin sư nương thương tình, mà giúp con hủy cuộc hôn nhân này. Minh nguyệt rưng rưng khóc, hai hàng nước mắt rơi trôi xuống theo khóe mi, mang theo một sự uất ức, không cam lòng.
- Mẫu Thân người giúp sư tỷ đi, như này không khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Tử Lăng cũng quỳ theo.
-Cả hai đứng dậy đi, Minh Nguyệt là hạt giống của ÂM Dương Tông ta, nêu như là trước đây ta còn sẽ suy nghĩ còn hiện tại ta quyết không để cho chúng được lợi như vậy. Minh Nguyệt đỡ hai tiểu nữ đứng dậy rồi cùng nhau đi đến phòng nghị sự.
Nắm tay gắt gao niết vào nhau, một lúc sau, thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu, mệt mỏi nằm xuống giường, giãn chân cùng đùi đang có chút run rẩy ra, toàn thân vẫn như vô lực hai chân bất di bất dịch.
-Thiên Lão ta nghĩ trên đời sẽ không có chuyện thơm bơ như này, chúng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-vo-song/3149866/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.