Trương Tiểu Phàm trong lòng như đổ mật ngọt, nghe lời ấy của nàng chỉ là ngôn từ bình thường, lại khiến trong lòng chấn động, mồ hôi lạnh ra đầy mình. Quanh chàng ai cũng có tư chất hơn người, tuyệt đỉnh thông minh, tuy chàng không hoàn toàn ngu ngốc, chỉ có điều là trong những năm ở tại Đại Trúc Phong, không có một ai coi trọng chàng, khiến cho chàng có chút tự ti mặc cảm. Lúc này nghe những lời mĩ dịu của Bích Dao, Trương Tiểu Phàm liền phản ứng loạn nhịp.
Xiêm áo đó, dán chặt vào trên da thịt nàng, phản chiếu ở trong mắt nàng. Ngay cả ở trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, cũng có những giọt nước mưa, đọng lại thành hạt, từ từ chảy xuống.
-Nàng cần chi phải khổ thế này?" Trương Tiểu Phàm cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ.
-Ta biết cha nàng là một đại nhân vật, thường ngày cô là một đại tiểu thơ được đối xử tôn kính, hà tất lại vì một tên Thanh Vân đệ tử nho nhỏ ta đây mà mạo hiểm, đến chỗ này chịu khổ?"
Gió mưa réo rít, đất trời héo hắt, trong đêm mưa mênh mông, dường như cả thế gian đều chỉ còn lại một chỗ này, chỉ có mỗi hai người họ mà thôi.
- Vì dường như là ta đã yêu
Từ lần đầu khi ta gặp chàng
Một tình yêu như thắp sáng tâm hồn
Luôn thấp thoáng trong tim hình bóng chàng
Tiếng nói của nàng, giờ đây cũng mang theo mấy phần phiêu diêu.
-Từ giây phút khi chàng đã trao ta nụ cười
Và ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-vo-song/3149862/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.