Tiếng hô Vạn độc vân kia của Âu Dương THiên Phong làm cho người ta khủng bố đến cả người phát lạnh, thậm chí toàn thân run rẩy. Ngoài ra nó còn có tác dụng khác, đó là đem bản tính lạnh lùng ích kỷ của đám người vây xem thể hiện ra ngoài một cách vô cùng sâu sắc.
Bất kể là Tư Đồ Dũng, Tôn Thiết hay là cường hào các phương của Nam Châu, tất cả đều há mồm chỉ trích Lăng Tiêu. Khi Lăng Tiêu dùng không gian giam cầm khống chế Âu Dương THiên Phong cùng với các thành viên của Thanh Thần hội, những người này thiếu chút nữa đã xông lên xé xác Lăng Tiêu. May mà chẳng biết do đảm lượng hay do lý trí mà bọn họ cũng chưa làm ra chuyện gì đén mức không thể vãn hồi.
Giữa những người này, chỉ có Diệp Thiên và đám người phía sau Diệp Thiên kia là không hề chỉ trích Lăng Tiêu dù chỉ một câu. THậm chí ngay cả chút oán giận cũng không có.
Không ai dám hoài nghi đám người phía sau Diệp Thiên là một đám đầu gỗ. Từ năng lượng dao động mãnh liẹt như sóng triều dâng trên người bọn họ, từ thái độ trầm ổn từ đầu đến cuối vẫn bình thản theo dõi trận chiến đấu long trời lở đất, nhóm người đứng phía sau Diệp Thiên so với đám tín đồ của thần Thanh Thần hội tuyệt đối dũng mãnh và khủng bố hơn mấy lần.
Kỳ thật, tất cả mọi người hiểu được mọt đạo lý, hôm nay nếu khôgn có Lăng Tiêu ngăn cơn sóng dữ , chỉ sợ trong phạm vi mấy ngàn dặm, bao gồm cả Vọng THiên thành với gần trăm vạn nhân khẩu đều sẽ hóa thành một mảnh đất chết.
Những cũng chính là vì như thế mà gần như tất cả mọi người không muốn thừa nhận, nguy cơ khủng khiếp đó là do Lăng Tiêu ngăn chặn. Công lao này... công đức này... quá lớn.
Lớn đến mức khiến ngay cả những người có thân phận như Tôn THiết và Tư Đồ Dũng cũng không thể không chú ý đến. Ai cũng đều hy vọng có thể đem công lao này gắn lên trên người mình.
Nếu đã không thể kéo công lao kia về phía mình, thì cũng không thể để đối thủ đạt được. Càng không thể để Lăng Tiêu đạt được. Trong mắt mấy người bọn họ, danh tiếng của Lăng Tiêu đã quá lớn rồi. Thật sự không cần lớn hơn nữa.
Vương Chân tính tình vốn nóng nảy, hoàn toàn khôgn vì tuổi cao thực lực đề thăng nhiều mà thay đổi chút nào cả. Có vài người tính tình của họ vĩnh viễn cũng không hề thay đổi. nhất là, đám người này dám đối xử như thế với vị thần duy nhất trong lòng hắn - Lăng Tiêu tông chủ.
Vương Chân mang ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người đối diện. Hắn thậm chí còn thấy giữa đám người đó có người của Vươgn gia đứng bên cạnh Tư Đồ Dũng. Vừa khéo người nọ chính là Vương gia đích tôn Thiếu chủ. Thấy ánh mắt Vương Chân nhìn lại, hắn có chút chọt dạ cúi đầu, không dám đối diện.
Năm đó khi Vương Chân rời khỏi Vươgn gia, hắn vô cùng vui vẻ, cho rằng cái ghế gia chủ coi như nắm chắc. Sự thật đúng là như thế. Không ai có thể lay động địa vị của hắn ở Vương gia. Chuyện hắn tiếp nhận chức vụ tộc trưởng là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, năm đó thực lực và vũ kỹ hắn đều không hề thua kém Vương Chân, nhưng hôm nay hắn đã bị Vương Chân bỏ quá xa. Hơn nữa, cho dù hắn đã trở thành gia chủ tương lai của Vương gia như ước nguyện từ xưa đến nay của hắn, thì thân phận và địa vị của hắn, giờ này ngày này, cũng đã bị Vương Chân dễ dàng vượt qua. Thậm chí có thể nói, Vương gia vĩnh viễn khôgn đạt được đến tầm cao như Thục SƠn phái. Trước mặt Thục Sơn lừng lẫy, Vươgn gia chỉ có thể ngước đầu nhìn lên. CHo nên, hắn cũng vĩnh viễn không đuổi kịp Vương Chân.
Bắt gặp ánh mắt phức tạp của Vương gia thiếu chủ, Vương Chân thậm chí không gợn chút dục vọng nào. Ánh mắt của Vương Chân rơi xuốgn người Tư Đồ Dũng, sau đó ngừng lại, cất giọng ác nghiệt vô cùng nói:
- Những lời vừa rồi, nếu là từ miệng người khác nói ra, Vương Chân coi như coi thể hiểu được. Nhưgn từ miệng Tư Đồ minh chủ như ngươi nói ra, khiến người của Thục Sơn ta lòng người lạnh ngắt.
Vẻ mặt Tư Đồ Dũng lập tức đỏ lên. Hắn vô cùng muốn giải thích rằng mình không có ý đó. Những lời giải thích đến cửa miệng lại thôi, không sao mở miệng ra thành lời. Chỉ có thể hừ một tiếng, ra vẻ vô tội. Sau đó quay người lại, mang theo đám người Nam Châu liên minh nhanh chóng bỏ đi. TIếp tục ở lại chỗ này, Tư Đồ Dũng sợ rằng mình sẽ tức đến phát bệnh.
Tương Vân Sơn lúc này cũng tiến lên, nói với đám người còn lại:
- Mời các vị nhanh chóng rời khỏi. Thục Sơn phái không chào đón các ngươi.
- Ái chà? Ngươi dựa vào cái gì thế? Địa phương này ai quy định là của Thục Sơn phái các ngươi? ngươi nói chúng ta rời khỏi, chúng ta phải rời khỏi sao? Hừ, ta không đi, Xem các ngươi có thể làm gì được ta nào?
- Chưa ai quy định thì bây giờ quy định.
Thái độ của Tương Vân Sơn đột nhiên trở nên vô cùng cứng rắn, lấy tay chỉ ra tên gây rối kia nói:
- Ta đếm ba tiếng, ngươi còn không ly khai, coi như là xâm phạm Thục Sơn phái.
- Lão tử cóc cần quan tâm. THục Sơn phái các ngươi đừng có ỷ thế hiếp người.
- Một!
- Hừ, ở đây nhiều người như vậy, để cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Thục Sơn phái.
- Hai...!
- Mọi người mau theo ta chống lại sự ngang ngược của Thục Sơn phái...
- Ba!
- ha ha ha, đếm ba tiếng, lão tử vẫn chẳng sao...
Người này chưa dứt lời, bỗng nhiên lấy tay che yết hầu, một tia máu tươi theo khe hỡ giữa mấy ngón tay của hắn chảy xuống ròng ròng. Trong mắt người này đầy vẻ không tin, thân mình vù một tiếng ngã xuống mặt đất.
Đã chết.
Toàn bộ trời đất, ngay giờ khắc này, chìm vào một sự im lặng cực kỳ quỷ dị. Tất cả mọi người bị sự bá đạo của Thục Sơn phái dọa cho sợ ngây người. Trong lúc nhất thời bọn họ thậm chí ngay cả sự phẫn nộ cũng không có, hoàn toàn bị dọa vỡ mật.
- Bây giờ, các ngươi có thể cút hay chưa?
Trương Dương bước lên, cất giọng lạnh như băng nói.
Gần như tất cả mọi người đều ão não rời khỏi nơi này. Nhưng mà, sự oai phong của Thục SƠn phái, sự bá đạo của Thục Sơn phái nhất định sẽ trở thành đề tài bàn luận hàng đầu trong một thời gian dài sắp tới.
Lăng Tiêu lúc này mới chậm rãi hạ thân xuống. Khi mọi người vây quanh tính chúc mừng Lăng Tiêu, thân thể Lăng Tiêu đột nhiên lắc lư một cái, sau đó cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Trận chiến này hắn thật sự là đã rất vất vả rồi. Hắn đã hoàn toàn phát huy thực lực bản thân tới cực hạn, mới có thể ở thời khắc mấu chốt dành thắng lợi.
Người tu chân Độ Kiếp kỳ dĩ nhiên cường đại. nhưng ngụy tiên lực trong cơ thể hắn lại không phải là vô cùng vô tận dùng hoài không hết. Điên cuồng chạy về và trận chiến kinh tâm động phách đã tiêu hao phần lớn năng lượng dự trữ của Lăng Tiêu.
Nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người, Lăng Tiêu đầu tiên là khoát tay, sau đó chậm rãi nói:
- Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe. Vận Sơn, ngươi an bài mọi chuyện...
Lăng Tiêu chưa nói dứt câu đã ngủ. Cảm giác như ngủ ngàn năm vạn năm. Lăng Tiêu cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng ngủ say như vậy. Trừ việc giữ lại tầng phòng hộ sâu nhất cho mình, còn thì Lăng Tiêu buông thả tất cả chìm vào ngủ say. Bởi vì Lăng Tiêu biết, đây là nhà mình, không có gì nguy hiểm cả.
Cuối cùng khi Lăng Tiêu tỉnh lại, đột nhiên cảm giác như vừa mới đi vào Thánh Vực, mở hai mắt, không ngờ có chút mù mờ, giơ hai bàn tay lên, vươn vai ưỡn mình một cái, sau đó dụi dụi mắt, dần dần mọi thứ trở lại bình thường. Lăng Tiêu vừa há mồm muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng mình có chút khàn khàn, như là đã lâu lắm rồi không uống nước.
Lăng Tiêu vừa mới tỉnh lại, hai nàng Xuân Lan và THu Nguyệt lập tức từ bên ngoài tiến vào, cùng nhau nhìn Lăng Tiêu, trong mắt rưng rưng lệ. Xuân Lan tính tình ngay thẳng hơn nhìn thần sắc Lăng Tiêu đau lòng nói:
- Phu quân, huynh tỉnh lại thật là tốt quá. Muội đi làm đồ ăn cho huynh.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Lăng Tiêu cảm giác được sự ấm áp mềm mại của cái giường mình đang nằm khiến hắn chỉ muốn nằm xuống ngủ tiếp mà thôi.
- Phu quân, huynh đã ngủ hơn mười ngày rồi.
Thu Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Các nàng đều rất lo lắng cho huynh, thay phiên nhau canh giữ ở bên ngoài. Vừa khi đến lượt tỷ muội chúng muội canh chừng.
- Hơn mười ngày?
Lăng Tiêu hơi có chút giật mình, chìm vào ngủ say, cũng là một cách để bồi bổ bản thân. Lăng Tiêu cũng không trốn vào thế giới trong đỉnh tiến hành tu luyện, bởi vì tự mình khôi phục năng lượng với tiến vào thế giới trong đỉnh tu luyện là hai con đường hoàn toàn khác nhau.
- Đúng vậy, may mà huynh đã tỉnh. Để muội nhanh chóng đem tin tốt này đi thông báo cho các tỷ muội.
Thu Nguyệt nói xong, mỉm cười lui ra ngoài.
Lăng Tiêu nhìn bộ dáng Thu nguyệt, không khỏi hơi lắc lắc đầu, cười khổ. Cô nàng này đã thành phu nhân của mình vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn đi làm mấy chuyện của thị nữ.
Lăng Tiêu mặc dù nghĩ như thế, nhưng ở trong lòng Xuân Lan, Thu Nguyệt, chỉ sợ là không cho là như vậy. ở trong lòng các nàng, trên đời này, có rất nhiều người muốn làm thị nữ cho Lăng Tiêu , nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy, có thể trở thành người bên cạnh Lăng Tiêu.
Một lát sau, trong phòng Lăng Tiêu, cả đám người ríu rít bước vào. Lăng Vận Nhi cũng theo vào, thấy tình hình không đúng, vội vàng chạy ra ngoài, cùng Hoắc Thanh Thanh và Nha Nha giúp mấy bà chị dâu của nàng trấn thủ bên ngoài.
Về phần Hoắc Thanh Thanh và Nha Nha tâm tư thế nào, trừ chính các nàng ra thì không ai biết. Đọc Truyện Online
CHúng nữ dường như mỗi người đều có ngàn câu vạn lời muốn nói với Lăng Tiêu, nhưng đến khi gặp nhau rồi lại không biết nói bắt đầu từ đâu, cả phòng bỗng chìm vào không khí xấu hổ kì quái.
Trừ Isa hay ngượng ngùng, Phong Linh sống nội tâm ra thì mấy bà vợ của hắn đều vui vẻ hoạt bát, vậy mà lúc này lại chẳng có ai dám chủ động phá vỡ tình thế bế tắc hiện tại.
Thu Nguyệt tìm các nàng từ khắp nơi về, tay chân có chút luống cuống. Nàng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, sớm biết thế, nàng sẽ chẳng nói cho ai biết cả.
Điệu bộ chúng nữ dường như... đều đang chờ Lăng Tiêu nói chuyện.
Bị bao nhiêu con mắt xinh đẹp và sáng ngời như sao nhìn chăm chú vào mình, khiến Lăng Tiêu hơi có chút áp lực, tuy nhiên hắn vẫn hơi hơi cười cười, sau đó mở miệng nói:
- Huynh dẫn mọi người đến một địa phương thần kỳ. Mọi người nhất định sẽ rất thích nơi đó.
Lăng Tiêu nói xong bỗng nhiên vung tay lên, giữa phòng đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ánh sáng màu lam. Hào quang lấp lánh cực kỳ xinh đẹp.
Chúng nữ không chần chừ, lập tức đi vào quầng sáng này.
Hàn Hàn bảo đỉnh hôm nay và bảo đỉnh năm xưa khác nhau rất rõ ràng. Cho nên ngay cả chúng nữ đã từng vào Hàm Hàn bảo đỉnh rồi cũng không ngờ rằng thế giói trong thần khí này, lại giấu ở trong cái đỉnh kia của Lăng Tiêu.
- Ở đây tu luyện mười một ngày ước chừng bằng một ngày bên ngoài.
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói, sau đó chỉ thiên trì mênh mông giữa đỉnh nói:
- Dùng nước ở nơi này tắm rửa sẽ có thu hoạch kinh người mà các muội không thể tưởng tượng được.
Diệp Tử cười hỏi:
- Phu quân không phải thừa nước đục thả câu chúng muội đó chứ. Nước hồ kia rốt cuộc có chỗ tốt gì? Còn có... nơi này... nơi này là Hàm hàn bảo đỉnh sao? Sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?