Chương trước
Chương sau

Sau khi Hàm Hàn Bảo Đỉnh trở thành pháp bảo bản mệnh của Lăng Tiêu thì dù là bản thể Lăng Tiêu hay phân thân cũng đều có thể triệu hồi nó ra. Nhưng Lăng Tiêu cũng không muốn tạo ra những động tĩnh lớn ở bên trong Mạnh gia. Hàm Hàn Bảo Đỉnh sợ rằng đã được rất nhiều người trong Thánh Vực biết rõ, thậm chí còn trở thành một cái tiêu chí của hắn. Lần này hắn đến đây lại là lén lút trộm cắp, thần không biết quỷ không hay mới hợp đạo lý. Nếu Lăng Tiêu không bị những gì ở phía sau cánh cửa ngầm này hấp dẫn thì bây giờ phân thân của hắn không có khả năng ở lại địa phương này.
Nhưng nguyên nhân chính là vì có bản mệnh pháp bảo tồn tại, nên bản tôn của Lăng Tiêu có thể tùy ý từ bất kì chỗ nào cũng có thể từ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh đi ra, sau đó cùng phân thân kết hợp lại thành một thể. Đồng thời phân thân cũng có thể tiến vào trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, đến khi xuất hiện thì có thể rời xa bầu trời Mạnh gia.
Những cường giả Mạnh gia cho dù vắt nát óc cũng không ngờ trong thiên hạ lại có bảo vật thần kỳ như vậy. Dù là Đại tiểu thư hay Tam trưởng lão sẽ lại càng không ngờ bọn họ hao tổn rất nhiều tâm sức, đã dùng tất cả mưu kế, nhưng khi tranh đấu với nhau lại xuất hiện một sai lầm lớn như vậy.
Hiện tại cho dù là Tam trưởng lão hay Đại tiểu thư cũng căn bản không thể lấy lại những vật đã mất được. Khi nghe thấy một tiếng gầm giận dữ của "Tiêu Phong", lúc đó Đại tiểu thư còn cười khẩy trong lòng vài tiếng, thầm nghĩ:
- Đúng là một tên ngu dốt, nếu ngươi không đuổi theo thì sẽ chẳng dễ dàng hắt được nước bẩn lên người của ngươi!
Mà Tam trưỡng lão lại càng không quan tâm đến những chuyện này, thầm nghĩ:
- Mặc kệ hai bên cái ngươi đấu nhau thế nào, bảo vật cũng sẽ không rời khỏi tay người của Mạnh gia.
Xét cho cùng thì hai bên đều quá coi thường thực lực của tên Tiêu Phong vừa mới đến. Mọi người có nằm mơ cũng không ngờ tên Tiêu Phong này chính là Lăng Tiêu người đã khuấy động lên tình cảnh mưa máu gió tanh ở Nam Châu.
… ….
Con quái thú khổng lồ này vừa nhìn thấy Kim Hổ thì đột nhiên lại nổi giận. Nó liên tục gầm rống, trong nháy mắt nó nhào cơ thể về phía trước, những sợi xích sắt đột nhiên căng cứng phát ra những âm thanh "keng keng", sau đó lại là những tiếng ma sát do lực lượng tạo thành. Mức độ căng cứng của dây sắc lúc này làm cho người ta cảm giác trái tim mình đang treo trên cổ. Chỉ sợ sau vài giây nữa sợi xích tưởng như rất to, nhưng đối với con quái thú này lại quá nhỏ bé sẽ không chịu nổi lực lượng khổng lồ này mà đứt tan ra.
- Phù! Phù! Phù!
Cái đầu khổng lồ và xấu xí của con quái thú lại mở rộng miệng máu ra, nó hướng về phía tên tiểu tử Kim Hổ mà phun ra vài quả cầu băng khổng lồ. Những quả cầu này bùng ra luồng hào quang kim sắc, dùng tốc độ cực nhanh đánh thẳng từ trên xuống.
Nếu Kim Hổ bị những quả cầu băng kia đánh trúng thì năm xưa Lăng Tiêu cũng sẽ không dốc hết sức để thu phục nó.
Chỉ thấy hai chân sau vô cùng mạnh mẽ của Kim Hổ giậm mạnh xuống, cơ thể hắn giống như một tia chớp màu đen rồi đột nhiên phóng thẳng lên cổ được che đầy những tảng vảy của con quái thú.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đệ nhị nguyên thần của Lăng Tiêu lóe người lên tránh sang bên cạnh. Những quả cầu băng lập tức đập lên mặt đất tạo ra vài cái hố sâu khổng lồ trên mặt đất vô cùng cứng rắn.
Mà không gian chỗ này chỉ có một phương pháp liên kết duy nhất với bên ngoài chính là thông qua khối đá bằng móng tay kia. Cho nên dù chỗ này bị đánh đến long trời lở đất thì bên ngoài cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Giống như Lăng Tiêu trước đó có thể cảm ứng được trong đây có gì đó không đúng vì tinh thần lực quá hùng mạnh, đã sắp tiếp cận đến Thần giới rồi.
Lăng Tiêu tập trung tinh thần quan sát cuộc chiến giữa Kim Hổ và con quái vật khủng bố kia, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Người Mạnh gia hoàn toàn không quan tâm đến những bảo vật mất trộm trong bảo khố, nhưng lại vô cùng khẩn trương đối với không gian này. Mà cái thùng không gian này ngoại trừ con quái thú khủng bố thì không còn bất cứ thứ gì có giá trị. Như vậy cái làm bọn họ khẩn trương chính là con quái thú này.
Mà con ma thú này…Lăng Tiêu híp mắt, ánh mắt hắn lấp lánh, trong lòng hắn đột nhiên lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
- Con quái thú này cũng không phải là những con thần thú hộ sơn hùng mạnh trong tu chân giới. Làm gì có con Thần thú hộ sơn của môn phái nào lại cần phải dùng nhiều xích sắt như vậy để khóa chặt lại chứ? Hơn nữa chỗ này là một không gian độc lập, cũng không phải nuôi nó trưởng thành để giết lấy tinh thạch, càng không phải người Mạnh gia nhàn rỗi không việc gì làm mà nuôi nó để lấy thịt. Nếu tất cả đều không đúng thì một con cự thú hung hãn và nóng nảy xuất hiện ở chỗ này có chút kỳ quái.
Lúc này Lăng Tiêu cũng mặc kệ Kim Hổ và con quái thú đang đánh nhau long trời lở đất ở phía trên. Dù sao con quái thú kia cũng đang bị những sợi xích sắt khóa chặt nên nó muốn đánh một Kim Hổ linh hoạt bị thương là rất khó. Lăng Tiêu coi như cho Kim Hổ một cơ hội luyện tập, những năm gần đây Kim Hổ rất ít khi được chiến đấu với người khác.
Lăng Tiêu đi vòng quanh cái hồ khổng lồ bên dưới. Khi đi đến bờ đối diện bên kia, ánh mắt Lăng Tiêu đột nhiên chuyển lên một con suối nhỏ rộng chừng một thước bên dưới.
Dòng suối nhỏ này trong vắt có thể nhìn thấy đáy, đồng thời còn tản ra một mùi hương thơm mát. Dòng suối này lại từ trong hồ chảy ra. Lăng Tiêu cũng không biết làn sương mù đang bao phủ khắp mặt hồ dày bao nhiêu, nó ngăn cản tầm mắt của mọi người đồng thời cũng ngăn cản nước trong hồ bốc hơi ra ngoài.
Vậy nên ngay cả Lăng Tiêu cũng không nghĩ ra, suốt ngày ngâm con cự thú khủng bố ở bên trong cái hồ này thì có gì quý giá. Nhưng khi Lăng Tiêu nhìn thấy dòng suối nhỏ, trong lòng hắn hình như cũng hiểu ra được điều gì đó. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống rồi đưa tay vào dòng suối nhỏ, không có cả giác lạnh thấu xương mà ngược lại còn truyền đến cảm giác ấm áp.
Đồng thời trong dòng nước còn có một luồng năng lượng đi theo những kinh mạch trên cánh tay Lăng Tiêu rồi liên tục rót vào trong người.
Đệ nhất môn phái Trung Châu, bí mật quan trọng nhất của họ…Lại nằm ở đây.
Lăng Tiêu mạnh mẽ đứng thẳng người lên, vẻ mặt hắn mang theo vẻ vui mừng và không thể tin nổi. Tầm mắt của người tu chân rất rộng, tất cả những điều thần kỳ của tu chân giới làm người ta phải mê say. Lăng Tiêu cũng từng nghe qua rất nhiều những truyền thuyết của giới phàm nhân, thậm chí hắn còn cảm thấy nó rất hoang đường. Nhưng hắn lại chưa từng nghe người nào nói đến chuyện nuôi một con quái thú khổng lồ trong hồ thì nước của nó sinh ra lại có những công hiệu thần kỳ thế này.
Cái hồ này đúng là một chiếc nôi để chết tạo ra cao thủ. Thảo nào dù là Tam trưởng lão hay Đại tiểu thư không thèm quan tâm chuyện Vô Ảnh Cung và Sương Hàn Kiếm bị mất. Thứ nhất là bọn họ cho rằng bảo vật mất đi rồi cũng quay về trong tay người nhà mình, thứ hai là bọn họ cũng hoàn toàn không thèm coi trọng những bảo vật này.
Tồn tại một địa phương có thể chế tạo ra cường giả siêu cấp, bảo vật…Thì coi là cái gì?
- Kim Hổ, đừng giết chết nó! Con quái thú này có tác dụng rất lớn đối với chúng ta.
Lăng Tiêu đột nhiên hướng về phía trên la lớn. Hắn đã cảm giác được con quái thú có diện mạo xấu xí này tuy thực lực vô cùng mạnh mẽ nhưng bị người ta dùng xích sắt khóa chặt lại nên căn bản không phải là đối thủ của Kim Hổ.

Điều này giống như một cường giả cảnh giới đại viên mãn bị người ta trói chặt tay chân không thể nhúc nhích được, ngoại trừ việc bùng ra khí thế khắp toàn thân để hù dọa người ngoài, thậm chí sẽ bị một người tu luyện có cảnh giới thấp hơn giết chết.
Lúc này con quái thú đang hoảng sợ cũng nằm vào tình cảnh trên. Lăng Tiêu thấy rất rõ, nếu như thả nó ra thì đừng nói một mình Kim Hổ, cho dù là mười Kim Hổ cũng không phải là đối thủ của nó.
Cho dù tính thêm cả Lăng Tiêu, cho dù dùng hết tất cả khả năng để quyết định thắng thua với con quái thú này thì tỉ lệ cũng chỉ là năm năm.
Hèn gì những người Mạnh gia lại khẩn trương như vậy. Nếu có một vật thế này tồn tại, dù là Lăng Tiêu cũng không dám lạnh nhạt với nó.
Kim Hổ trên không trung vẫn dính chặt vào cổ con quái thú, chơi đùa đúng là thỏa thích. Lúc này trên cổ con quái thú đã có vài vết thương, những chất dịch trong suốt đang liên tục chảy ra từ trên miệng vết thương. Nếu không phải Lăng Tiêu còn chưa tìm ra được sự thật thì cũng không ngờ chất lỏng trong suốt này lại chính là máu của con quái thú.
Kim Hổ nghe thấy lời nói của Lăng Tiêu thì lên tiếng nhưng không hỏi vì sao, mà chỉ nói:
- Tên này rất hùng mạnh! Nếu không phải nó bị nhiều sợi xích trói chặt lại thì ta chắc chắn cũng không phải là đối thủ.
Lăng Tiêu thầm nghĩ:
- Ngươi coi như cũng biết mình biết người!
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa vẫy tay với Kim Hổ nói:
- Ngươi xuống đi đã.
Kim Hổ hơi do dự. Nói thật hắn thấy độc ác với loại đối thủ thực lực mạnh hơn mình rất nhiều này cảm thấy rất sung sướng. Nhưng mệnh lệnh của Lăng Tiêu, Kim Hổ cũng không dám chống lại. Kim Hổ đành phải quay về, trong miệng vẫn còn lầm bầm:
- Coi như tha cho ngươi!
Lăng Tiêu thầm cười trộm, trong lòng nghĩ:
- Để xem Đại Lão Hổ ngươi sau này có phải cầu xin ngược lại con quái thú xấu xí này không!
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía con quái thú xấu xí đang gầm rống chuẩn bị tấn công mình, hắn hà miệng hét lớn:
- Này! Đại gia hỏa, trước tiên đừng vội vàng đánh ta, có thể nghe ta nói một câu không?
- Ngươi muốn…Làm gì?
Một âm thanh cực kỳ trầm thấp lại rất nặng nề giống như từ sâu trong lòng đất nói ra, đồng thời nó cũng rất rầu rĩ và có lực xuyên thấu đột nhiên vang lên trong tai mọi người.
- Rất tốt, có thể nghe thấy ta nói gì là tốt rồi!
Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm, có chỉ số thông minh thì tốt, nếu không lại phải câu thông thì rất khó khăn. Lăng Tiêu lại nói tiếp:
- Ta muốn giao dịch với ngươi, có hứng thú không?
- Giao dịch cái gì?
Giọng nói nặng nề của con quái vật xấu xí lại vang lên, mang theo một chút nghi ngờ, nó chậm rãi nói:
- Các ngươi…Con người, vô cùng xảo quyệt, muốn…Muốn giao dịch cái gì? Ta đã…Bị các ngươi khóa chặt ở chỗ này, các ngươi còn muốn làm gì nữa đây?
Giọng nói của quái thú xấu xí này nghe ra thì cực kỳ bình thản, thậm chí bên trong cũng không có chút tình cảm oán giận nào. Nhưng Lăng Tiêu lại có thể cảm giác được, đây hoàn toàn vì nó từng trải quá nhiều, sống rất nhiều năm rồi. Trên đời này đã không còn gì để cho nó thật sự đặt ở trong lòng, nên lúc này nó mới có phản ứng như vậy.
Nhưng tự do! Không sai, chính là tự do.
Trên đời này không có bất kỳ loài vật có trí khôn nào không nghĩ đến hai chữ này.
Lăng Tiêu không tin con quái thú xấu xí nhìn thì có vẻ cam chịu số phận này sẽ thật sự chịu phận bất hạnh này mãi, sẽ thật sự không còn động lòng với hai chữ tự do. Lăng Tiêu không tin nó đã không còn chút tình cảm nào đối với trời xanh mây trắng, với cỏ cây mặt đất.
Cho nên Lăng Tiêu rất có lòng tin tên này nhất định sẽ động tâm với lờ đề nghị của hắn.
- Giao dịch này chính là ta cho ngươi tự do nhưng sau đó ngươi phải ở trên địa bàn của ta!
Lăng Tiêu nói xong thì ánh mắt lóe lên nhìn vào con quái thú. Hắn dùng một giọng hùng hồn mà trước nay rất ít khi sử dụng nói:
- Yêu cầu này của ta cũng có hạn chết thời gian. Thời gian là…Một vạn năm! Sau một vạn năm nếu ngươi muốn bỏ đi thì ta sẽ tuyệt đối không ngăn cản! Vì ta có thể cảm nhận được ngươi nhất định có quá khứ không tầm thường. Ta cũng không phải là người của Mạnh gia nên cũng không giống như bọn họ dùng những sợi xích chết tiệt này để ràng buộc tự do của ngươi.
- Grừ!...Grào! Grào!
- Keng keng keng keng…
Con quái thú xấu xí này ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng phẫn nộ, sau đó những sợi xích sắt nặng nề lại phát ra những âm thanh cực kỳ khủng bố. Luồng khí tức hùng hậu và khổng lồ lại đập thẳng vào mặt, luồng khí tức này hoàn toàn khác biệt so với khí thế bá đạo của những cường giả cảnh giới đại viên mãn trong Thánh Vực.
Giống như hai người đang đánh nhau, một người hùng mạnh sử dụng đại bổng vung lên không trung mang theo một luồng kình phong. Lúc này nhất định sẽ mang đến áp lực cho đối phương, thậm chí đối phương còn không dám trả đòn.
Nhưng nếu trên bầu trời đang ngưng tụ một đám mây đen khổng lồ, thì cảm giác áp bức này sẽ phủ xuống tất cả mọi vị trí làm cho tư tưởng người ta căn bản không thể sinh ra chút lực phản kháng nào.
Đây chính là sự chênh lệch giữa khí thế của con người và uy lực của trời.
Kim Hổ bị luồng khí thế này đè lên làm cơ thể mạnh mẽ lui về phía sau vài trăm thước, sau đó vẫn tiếp tục lùi đến khi đụng vào vách tường trong khoảng không gian này. Một tiếng ầm vang lên, thân thể Kim Hổ đập mạnh lên vách tường, hình người do Kim Hổ hóa thân mặt như màu đất. Hắn thầm nghĩ:
- Vừa nãy nếu đại gia hỏa kia bùng ra khí thế này thì sợ rằng ta cũng chẳng có dũng khí để ra tay với hắn!
- Ngươi nói…Là thật sao?
Lúc này giọng nói của con quái thú vẫn còn nặng nề như cũ nhưng lại cuồn cuộn như sấm rền rồi vang vọng khắp không gian.
- Thật vậy sao…Thật vậy sao…Thật vậy sao?
Lăng Tiêu gật đầu vô cùng nghiêm túc, sau đó nói:
- Tất nhiên là thật! Ta có thể dùng máu để thề, nếu vi phạm sẽ bị trời phạt.
Lăng Tiêu nói xong thì ngón tay giữa đột nhiên lóe lên hào quang. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm cắt ra một vết thương trên ngón tay Lăng Tiêu, rất lâu sau mới có một giọt máu chảy ra, mà giọt máu này lại là màu vàng.
Lăng Tiêu vốn đã dung hợp lại thành cơ thể hoàn mỹ. Tuy thân thể đã bị một cái tát của Thanh Hà phá nát, nhưng tất cả mọi thứ trong thân thể hoàn mỹ này vẫn rất tốt, tất cả đều đã nhập sâu vào trong linh hồn Lăng Tiêu rồi. Thế cho nên máu trong cơ thể Lăng Tiêu cũng bị cải tạo thành loại này.
Người tu chân cảnh giới Độ Kiếp Kỳ vừa hùng mạnh mà những chỗ thần kỳ lại nhiều không kể xiết. Vừa rồi chính là một loại năng lượng của trạng thái cơ thể, khi hắn cần thì có thể ngưng tụ lại thành thực thể.
Khi Lăng Tiêu phát thề thì giọt máu màu vàng kia đột nhiên bùng lên từng luồng hào quang dữ dội trên không trung. Sau đó lại xuất hiện một đồ án hình tròn rất phức tạp trên giọt máu. Lăng Tiêu hấp thu giọt máu kia vào, giọt máu hóa thành một luồng hào quang kim sắc rồi nhập vào giữa mi tâm Lăng Tiêu.
Con quái thú xấu xí giống như đến từ thượng cổ đột nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng khế ước khổng lồ bùng ra trên không trung. Lúc này nó lập tức tin sự chân thành của Lăng Tiêu. Nó ngậm miệng lại, một cặp mắt vô cùng khổng lồ nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu rồi đột nhiên nó phát ra một tiếng thở dài. Bên trong tiếng thở dài kia lại ẩn chứa những luồng tình cảm vô tận sau hàng nghìn vạn năm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.