Sự thật có lẽ đúng là như vậy, nhưng vấn đề ở chỗ, hắn không có cái gọi là " thực lực chân chính" này.
Lăng Tiêu là ai? Tính tình cũng không hống hách, nhưng cũng không phải ai muốn ức hiếp cũng có thể ức hiếp!
Lăng Tiêu đem Huyết Sắc Chiến Giáp tạm thời thu hồi lại vào bên trong nhẫn trữ vật.
Huyền Thiên đang trong trạng thái bế quan tự động tản mát ra một khí thế cực kỳ mãnh liệt, đồng thời cũng từ trong trạng thái bế quan tỉnh lại. Trên mặt lệnh bài của Huyền Thiên xuất hiện một bóng người, chính là Huyền Thiên đã bế quan rất lâu, lúc này bóng dáng đã dần dần thực thể hóa, nhìn thoáng qua giống như thể một người thật.
Huyền Thiên nhíu mày lại, nhìn bộ Huyết Sắc Chiến Giáp này, lầm bầm lầu bầu nói:
- Hình dáng và khí tức này… sao ta lại thấy quen thuộc như vậy? Ôi… không được, nghĩ về chuyện này thật đau đầu, thật là, chẳng lẽ đây là do tiểu tử kia cố ý làm cho Huyền Thiên đại gia cảm thấy ghê khó chịu sao? Hẳn là không phải!
Lăng Tiêu giờ phút này đối với thân phận đã từng là thần của Diệp Thiên không còn có gì nghi ngờ. Lý do rất đơn giản, với tốc độ nâng cao thực lực của hắn, từ việc hắn có thể tìm được rất nhiều pháp bảo như vậy, cùng với việc Diệp Thiên đối với pháp bảo này sử dụng rất quen thuộc… những việc này đủ để nhìn ra hắn không giống người thường!
Lần này lại để cho Diệp Thiên chuồn mất, tuy nhiên trong lòng Lăng Tiêu lại không có một chút áp lực nào, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì hắn… cũng không còn là người mà ai cũng có thể đủ sức ức hiếp và khiêu khích năm đó.
… …
Diện tích Trung Châu so với Nam Châu còn lớn hơn, trong năm châu của Thánh Vực, Trung Châu có thể xếp thứ hai! Châu lớn nhất trong Thánh Vực là Bắc Châu! Sự to lớn của Bắc Châu thậm chí so với Nam Châu và Trung Châu cộng lại còn lớn hơn!
Một người nếu muốn đi bộ qua khắp từng tấc đất trên Trung Châu, cho dù hắn có được sinh mạng lâu dài, đây cũng là một việc hết sức phi thường. Bởi vì Trung Châu không những diện tích khổng lồ, mà hơn nữa địa hình còn rất phức tạp.
Núi cao, thung lũng, hồ nước, thảo nguyên, đầm lầy… thậm chí tất nhiên có cả rừng rậm. Gần như mọi địa hình mà con người có thể nhìn thấy toàn bộ đều có đủ ở Trung Châu.
Nghe nói nguyên nhân của việc này chủ yếu là bởi vì trong thời kỳ Thần Chiến năm đó, Trung Châu này đã từng là chiến trường chính, mà thần trong trận chiến đó, cho dù giáng lâm xuống Thánh Vực cũng khiến cho thực lực của bọn họ giảm đi rất nhiều, nhưng cũng vẫn hơn vũ giả trong Thánh Vực rất nhiều lần. Cho nên, sau trận chiến địa hình bị cải biến, không phải là điều khó lý giải. Nguồn: truyentop.net
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà quả thật trong năm châu của Thánh Vực, Trung Châu là nơi có nhiều pháp bảo nhất! Tuy nhiên cũng vì thế mà nơi này là châu có ít mỏ quặng tinh thạch nhất!
Tuy rằng diện tích rất rộng lớn, là châu lớn thứ hai trong Thánh Vực, nhưng việc khai thác mỏ quặng tinh thạch trong Thánh Vực cũng là đứng cuối cùng. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Trung Châu mới không giống như Nam Châu có nhiều gia tộc và môn phái như vậy, thể hiện ra một diện mạo như trăm hoa đua nở.
Ở Trung Châu, đại gia tộc và đại môn phái có tiếng tăm thật sự, ngoài đệ nhất gia tộc Mạnh gia, cũng còn có mấy gia tộc như vậy. Nhưng những gia tộc này lại có được thế lực tương đối hùng mạnh! Gia tộc lợi hại nhất thậm chí Tư Đồ gia ở Nam Châu cũng không thể sánh bằng!
Trung Châu có nhiều nhất chính là những nhóm mạo hiểm mà Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng đã gặp được năm đó. Những nhóm mạo hiểm này hình thành những thế lực nhỏ, tuy đại đa số những nhóm mạo hiểm này nhân số không nhiều, nhưng thực lực của bọn họ cũng lại không thể coi thường.
Lăng Tiêu lúc này đang đi trong một thành thị ở Trung Châu, trên đường cái nơi đâu cũng có bóng người dáng vẻ vội vàng, hơn phân nửa mặt đầy vẻ phong sương, sinh tồn… Bọn họ đối với bất kỳ ai không thể tùy tiện mà trò chuyện, những người sinh ra mà đã có cuộc sống đầy đủ dù sao cũng chỉ là số ít, phần lớn những người muốn thành công đều cần phải phụ thuộc vào những nỗ lực gian khổ và sự cố gắng không ngừng.
Đột nhiên, Lăng Tiêu cảm nhận thấy một bóng người quen thuộc và một khí tức quen thuộc. Lăng Tiêu hơi sửng sốt, ở Trung Châu mình không hề quen biết một ai! Tuy rằng lúc đại hôn, rất nhiều gia tộc ở Trung Châu, ngay cả đệ nhất gia tộc của Trung Châu Mạnh gia cũng phái người đến chúc mừng, nhưng người thật sự có nói chuyện với Vương Lâm mấy câu thì gần như lại không có, chứ chưa nói tới chuyện quen biết.
Lăng Tiêu trong lòng mang theo một chút tò mò hướng về bóng người kia đuổi theo. Đồng thời, Kim Hổ đang tu luyện bên trong bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu đột nhiên mở hai mắt, lẩm bẩm:
- Không ngờ có thể gặp được Dị Tộc ở đây? Họ phải ở ngoài biển mới phải chứ!
Kim Hổ cảm thấy được luồng khí tức mà Lăng Tiêu đang đuổi theo, lại nhắm mắt lại. Càng gần gũi Lăng Tiêu, hắn lại càng cảm thấy mình không đủ mạnh, cho nên Kim Hổ vẫn luôn luôn cố gắng, không hề mong có thể đuổi kịp Lăng Tiêu, chỉ hy vọng mình không bị tụt hậu quá xa là được!
Ngươi mà Lăng Tiêu nhìn thấy xem ra thân mình là của một nữ nhân, dáng người yểu điệu, toàn thân từ trên xuống dưới đều được áo choàng đen bao phủ, khuôn mặt được che kín, người khác hoàn toàn không nhìn thấy rõ dung mạo nàng như thế nào, tốc độ đi trên đường lại vô cùng mau lẹ, Lăng Tiêu không muốn là cho người khác chú ý, nên muốn theo sát người phụ nữ này cũng có chút khó khăn.
Mà nữ nhân thần bí này lại có tính cảnh giác rất cao, thi thoảng lại quay đầu lại quan sát xem có người đang theo dõi hay không. Cái gọi là nghề gì cũng có chuyên môn, nếu có Mạnh Ly ở đây, khẳng định sẽ không bị nữ nhân này phát hiện ra một chút nào. Lăng Tiêu thực lực mạnh mẽ, ẩn giấu khí tức của mình cũng là hạng nhất, nhưng truy tung thuật của hắn cũng hơi kém một chút, vì thế nữ nhân áo đen này ngay khi Vương Lâm theo dõi nàng đã phát hiện ra. Tuy nhiên sau khi đưa mắt nhìn Lăng Tiêu vài lần, phát hiện ra người này tuy công phu ẩn nấp rất kém cỏi, nhưng thực lực cũng là hạng nhất, hoàn toàn không phải là người nàng có thể đuổi đi, nên rõ ràng đã chọn cách yên lặng mà chạy. Rốt cuộc ở một nơi không có một ai, nàng dừng bước chân, quay đầu, hướng về phía Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Đi theo ta làm gì?
Lăng Tiêu tuy truy tung thuật rất kém cỏi nhưng những thứ khác lại ưu tú vô cùng. Nữ nhân này không ngờ lại không nhận ra, người này chính là người mà nàng ngày đêm tưởng nhớ… Lăng Tiêu!
Đúng vậy, nữ nhân áo đen này chính là nữ hoàng Tinh Linh… Karina!
- Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Tại sao lại không có Dị Tộc đi cùng?
Thanh âm của Lăng Tiêu nghe có chút khàn khàn, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào hai con ngươi sáng ngời lộ ra trên áo choàng của Karina.
- Ngươi là ai? Ngươi nói linh tinh cái gì đấy!
Thanh âm của Karina rất chói tai. Thời gian đã qua hơn một trăm năm, nàng dường như so với năm đó không khác nhiều lắm, vừa hỏi lại với một thanh âm chói tai của vùng biên cương, vừa cảnh giác nhìn bốn phía, ánh mắt hơi hiện lên một chút bối rối.
- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là… làm một Tinh Linh, hơn nữa thân phận lại cao quý như thế, không ngờ lại xuất hiện trên vùng đất của nhân giới, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Có thể giải thích cho ta vì sao không?
Lăng Tiêu khàn khàn cổ họng tiếp tục hỏi, có ý trêu đùa nữ hoàng Tinh Linh này.
Ân oán năm đó với thắng lợi của mình mà chấm dứt, đối với những người từ nhân giới bay lên, hắn luôn luôn có một cảm giác thân thiết không thể hiểu nổi, đương nhiên là ngoại trừ các tín đồ đã bị Thanh Hà khống chế.
- Ta không phải là Tinh Linh, ngươi nói linh tinh gì vậy! Chẳng lẽ ngươi định gây rối trong Thu Thủy Thành này sao?!
Karina trong mắt lóe lên lửa giận, xem ra hận không thể ăn tươi nuốt sống Lăng Tiêu. Nàng đối với người thẳng thắn chỉ ra thân phận Tinh Linh của mình cực kỳ không vừa lòng, nếu nơi đây không phải là vùng đất của nhân tộc, nếu bản thân không nắm chắc phần thắng, thì sớm đã đã cho hắn một mũi tên, cho hắn biết Tinh Linh Tộc không phải là một chủng tộc dễ trêu chọc!
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Karina phẫn nộ thấp giọng nói.
- Ta là ai, chẳng lẽ ngươi không đoán được sao?
Lăng Tiêu nhẹ giọng cười nói:
- Thời gian tuy đã trôi qua hơn một trăm năm, nhưng đối với Tinh Linh tộc vốn trường thọ mà nói, nhất là nữ hoàng Tinh Linh lại càng trường thọ, thì hoàn toàn không là gì?
Karina trong mắt lóe lên vẻ khó có thể tin được, sửng sốt nửa ngày mới đột nhiên đưa tay chỉ vào Lăng Tiêu, nói:
- Ngươi… ngươi… ngươi là Lăng Tiêu?
Nói xong đưa ánh mắt cảnh giác chú ý nhìn bốn phía.
- Yên tâm đi, trong vòng phạm vi vài trăm thước ta đều nắm trong tay.
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói.
Karina trong mắt nổi lên một vẻ phức tạp, rốt cuộc cũng cắn môi, hạ giọng nói:
- Đi theo ta.
Lăng Tiêu đi theo Karina đang lén la lén lút, một mạch xuyên qua một dãy phố phồn hoa. Cũng không có người nào chú ý đến cách ăn mặc quái dị của Karina, bởi vì những kẻ mạo hiểm có rất nhiều, những người này luôn luôn vì đủ loại nguyên nhân mà không muốn cho người khác xem mặt, cho nên những người đội nón tre hoặc mặc áo choàng trùm kín mặt có rất nhiều.
(2)
Karina một mạch đi tới một căn nhà bình thường trước mặt, ở xa hơn một chút là một xóm nghèo. Karina vô cùng nhanh nhẹn mở khóa trên cánh cửa lớn, đi vào trong sân một cách rất quen thuộc, để cho Lăng Tiêu đóng cửa lại. Nhìn Lăng Tiêu đứng trong sân từ trên xuống dưới, trên mặt của Karina phía sau áo choàng, khóe miệng có hơi run run, sau đó nói:
- Lăng đại tông chủ sang trọng như vậy, nơi này không được như Thục Sơn kia của ngươi. Ngài là nhất đại tông sư, ở hàn xá này phải chịu thiệt thòi rồi.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Karina, cười nói:
- Đúng là không dễ dàng, sống với con người hơn một trăm năm, không ngờ cũng có chút mùi vị của con người!
- Ngươi… …
Karina bị lời này của Lăng Tiêu làm cho phát nghẹn, thờ phì phì nói:
- Bất quá ngươi cũng chỉ có vậy!
- Nữ hoàng bệ hạ, chúng ta… dường như vẫn còn chưa trưởng thành, hình như vẫn còn có một chút mâu thuẫn.
Lăng Tiêu trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, cố tình nói ra lời này để chọc giận.
Kỳ quái chính là, trước đây nữ hoàng Tinh Linh tính tình nóng nảy này sẽ nổi trận lôi đình không thể tưởng tượng nổi, sau khi phân rõ ranh giới với Lăng Tiêu sẽ rút vũ khí ra để đại chiến một trận. Nhưng lúc này lại giơ tay bỏ mũ xuống, lộ ra một mái tóc, trong mái tóc lộ ra một đôi tai nhọn vô cùng đáng yêu, chỉ có điều lộ ra rất ít, nếu không cẩn thận quan sát, thật sự sẽ không nhìn thấy rõ lắm.
Karina đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn Lăng Tiêu, khẽ thở dài một cái, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, trước kia ta sai rồi, là do tùy theo ý mình nên mới là cho quan hệ của chúng ta căng thẳng. Chuyện này ta đã nghĩ rất nhiều năm rồi, sau khi ta biết ngươi tiến vào Thánh Vực, đã từng muốn đi tới tìm ngươi, nhưng lại sợ… sợ ngươi không muốn hòa giải với ta. Không nghĩ tới, hôm nay ở đây không ngờ còn có thể được gặp ngươi, thật sự là rất trùng hợp.
Lăng Tiêu hơi hơi nhíu mày, tuy nhiên sau đó lại giãn ra, bất kể hôm nay lời nói của Karina đã từng là nữ hoàng Tinh Linh này ra sao, nhưng nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo năm đó của Karina, lại nhìn một chút tang thương trong mắt cùng với giọng nói bình tĩnh lúc này có thể cảm thấy được qua hơn một trăm năm nay, nàng đã thật sự trưởng thành.
- Ngươi có thể nói ra những lời này, thật sự khiến ta… có chút không ngờ. Tuy nhiên ngươi đã có thể nói như vậy, về việc mâu thuẫn năm đó, ta đã sớm quên, ngươi cũng không cần phải để trong lòng.
Lăng Tiêu nói xong, sau đó nói:
- Đúng rồi, năm đó rất nhiều người các ngươi đã bay lên Thánh Vực, nhưng ta ở Âu Dương gia chỉ thấy những vũ giả, không nhìn thấy sự tồn tại của Dị Tộc, chẳng lẽ… năm đó ngươi không bị cánh cửa Thánh Vực ở Tinh Linh Tộc hút đi?
Karina lắc đầu nói:
- Không phải như vậy, năm đó cánh cửa Thánh Vực ở Tinh Linh Tộc thật sự đã mở ra, ta cũng đã tiến vào nơi mà Tinh Linh Tộc nghỉ lại… sau đó họ giao cho ta một nhiệm vụ.
Vẻ mặt tràn đầy khí chất cao quý của Karina kia lộ ra một vẻ bất đắc dĩ:
- Nhiệm vụ này… rất khó, thế nên qua nhiều năm như vậy cũng không có một chút tiến triển gì. Mà tộc nhân của ta năm đó yêu cầu ta nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì vĩnh viễn cũng không được trở về!
Nhiệm vụ gì mà lại đơn độc như vậy, hơn nữa cần phải có một người đi vào Thánh Vực mới làm được? Lăng Tiêu trong lòng suy nghĩ, tuy nhiên cũng không hỏi ra, dù sao đây cũng là bí mật của bộ tộc Tinh Linh. Việc của Thục Sơn Phái đã khiến cho Lăng Tiêu không kham nổi, làm gì còn rảnh mà đi lo chuyện của người khác? Tr
Giả trừ ân oán với Karina, đối với bộ tộc Tinh Linh và Thục Sơn Phái đều là một chuyện tốt, oan gia nên giải không nên kết, có sự thù hận là thâm cừu đại hận không chết không ngừng, có những sự thù hận do những việc hiểu nhầm hay một vài những tranh giành cảm tính gây ra, nếu hóa giải được cũng rất tốt, cho dù không thể có thêm bằng hữu, những cũng không nên tùy tiện kết thêm kẻ thù.
Lăng Tiêu yên lặng gật gật đầu, sau đó nói:
- Ta chỉ có thể chúc ngươi… sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ Tinh Linh Tộc giao cho, sau đó có thể sớm ngày trở lại tộc mình.
Karina tự giễu cười, đột nhiên nói:
- Lăng Tiêu, ngươi muốn biết nhiệm vụ của ta là gì không? Mà tộc nhân của ta lại cố tình phái ta đi làm nhiệm vụ này?
Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, quan sát vẻ tang thương của Karina, một người từng là nữ hoàng Tinh Linh sao lại biến thành bộ dạng như thế này?
- Chuyện này… có quan hệ tới ta?
Karina đầu tiên là gật gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu, trên mặt lộ ra một vẻ cười khổ, sau đó nói:
- Ngay từ đầu ta cũng cho rằng như vậy, bởi vì bọn họ nói cho ta biết. Bởi vì ta có kinh nghiệm giao tiếp với loài người, hơn nữa còn có những phán đoán sai lầm khiến cho Tinh Linh Tộc thiếu chút nữa cùng với các ngươi phát sinh xung đột, gây ra thương vong lớn. Họ cho ta nhiệm vụ này xem như là một loại khảo nghiệm, coi như để ta lấy công chuộc tội. Cho nên ngay từ đầu, ta đã rất hận ngươi.
- Từ trước khi bay lên Thánh Vực ngươi đã hận ta mà?
Lăng Tiêu mỉm cười hỏi.
Karina giọng điệu hơi nghẹn lại, trừng mắt liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, hung hăng gật đầu một cái:
- Đúng thế thì sao!
Lăng Tiêu cười khoát tay:
- Ngươi nói tiếp đi, ta không nói nữa.
Karina dường như rất nhiều năm chưa từng giao lưu với con người, tốc độ nói chuyện thong thả nhưng biểu đạt ham muốn lại vô cùng mãnh liệt, nàng nói tiếp:
- Tuy nhiên sau khi tiến vào nhân giới mười mấy năm, sau khi ta điều tra rõ tình hình tỉ mỉ và mức độ khó khăn của nhiệm vụ này, ta mới suy nghĩ cẩn thận. Tộc nhân của ta… bao gồm rất nhiều tổ tiên của ta, trong lòng bọn họ ta chỉ là một quân cờ dùng để thí mạng, nếu thành công bọn họ sẽ cao hứng nói mình thật là anh minh tinh tường; nếu thất bại thì cũng không sao cả, cũng chỉ là một kẻ yếu bay vào nhân giới mà chết thôi!
Karina giọng điệu có chút thương tâm, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, sau khi ta nghĩ thấu điểm này, cũng đã từng cố gắng thử hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng thật sự rất khó khăn! Mà tộc nhân của ta bên kia, theo lần liên hệ cuối cùng mười năm trước đã nói nhân giới này rất nguy hiểm, sau này phải dựa vào bản thân… Ha.
Karina cười cười một tiếng, vẻ mặt tự giễu tươi cười, sau đó nói:
- Hiện giờ ta giống như đứa trẻ bị gia đình ném đi, sống trong đám người mà ta vốn vẫn cho là dơ bẩn, rốt cuộc cũng hiểu ra một chút, cho dù cuối cùng ta hoàn thành nhiệm vụ này, trở lại Tinh Linh tộc, người ở đó… cũng sẽ không chấp nhận ta! Bởi vì trên người ta đã tràn đầy mùi của con người, bởi vì ta đã có nhân tính, suy nghĩ mọi chuyện từ góc độ của con người, giải quyết mọi chuyện theo phương thức của con người… đối với Tinh Linh mà nói, ta đã không còn thuần khiết.
Trầm mặc nửa ngày, Lăng Tiêu lắc đầu:
- Ngươi sai rồi, phải nói… đối với thái độ đối xử với sự thuần khiết của Tinh Linh Tộc các ngươi, ta không ủng hộ! Nếu trên đời này tất cả các chủng tộc đều diệt vong, chỉ còn lại Tinh Linh Tộc, như vậy tiêu chuẩn về sự thuần khiết và không thuần khiết của các ngươi sẽ phát sinh biến đổi rất lớn! Ngươi có tin không?
Karina thản nhiên cười, gật gật đầu:
- Lăng Tiêu, ta phát hiện làm bằng hữu của ngươi tốt hơn rất nhiều so với là kẻ thù!
Lăng Tiêu trên mặt thản nhiên cười, sau đó đứng dậy nói:
- Karina, có thể gặp được ngươi ở đây, giải trừ được ân oán giữa chúng ta, ta rất vui vẻ. Khi nào ngươi có thời gian hãy đến Thục Sơn làm khách, ta sẽ vô cùng hoan nghênh. Còn hiện giờ, ta còn có việc phải đi trước!
Karina cắn môi, do dự một chút, rồi nói:
- Lăng Tiêu, nhiệm vụ kia của ta là phải đi Mạnh gia lấy một pháp bảo, nghe nói pháp bảo kia từng là vũ khí của Tinh Linh Thần! Ta không có khả năng lấy được nó, ngươi có thể lấy được vũ khí đó hay không? Ngươi đừng hiểu lầm ý ta, ta chỉ muốn nhìn một cái xem rốt cuộc vũ khí của Tinh Linh Thần là cái gì, nếu ngươi có thể lấy được, thì nó là của ngươi! Về phần Tinh Linh Tộc, ta cũng không muốn trở về.
- Vũ khí gì?
Lăng Tiêu có một chút tò mò hỏi.
- Vô ảnh cung!
- Vô ảnh cung?
Lăng Tiêu ánh mắt lóe lên, hai mắt tập trung nhìn Karina, trong lòng thầm nghĩ:
- Tinh Linh Thần? Vũ khí của thần? Việc này thật ra cũng có chút thú vị!
Karina thành khẩn nhìn Lăng Tiêu, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ chớp chớp lóe lên hào quang:
- Vô ảnh cung là một thần khí mà ngay cả thần tối cao trong Thần Giới là Thanh Hà cũng phải kiêng kị!
Tinh thần lực vô cùng khổng lồ của Lăng Tiêu bao phủ lấy hai người, thứ nhất là phòng ngừa có người nghe lén, thứ hai là để xem Karina có nói dối hay không. Nhưng tinh thần lực từ trên người Karina phát ra cực kỳ ổn định, không có dao động gì rõ ràng, về cơ bản có thể chứng minh Karina cũng không nói dối. Tiếng nói và bộ dạng của một người có thể giả bộ, nhưng sự dao động tinh thần lực của hắn lại rất khó giả bộ, trừ khi đạt tới được cảnh giới hiện giờ như của Lăng Tiêu, sau khi tích lũy được đạo tâm mới có thể thật sự đạt tới vô bi vô hỉ vô sân vô nộ. Tuy nhiên người có tinh thần lực hùng mạnh như Lăng Tiêu, chỉ sợ trong toàn bộ Thánh Vực cũng không tìm thấy được mấy người.
- Ta đều nói sự thật.
Karina nhìn Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Ta lấy… sự kiêu hãnh và tôn nghiêm của Tinh Linh ra để thề!
Sự kiêu ngạo của Tinh Tinh Tộc là không thể nghi ngờ, lấy thứ này ra để thề, thậm chí so với thề trên danh dự của Tinh Linh Thần còn đáng tin hơn.