Chương trước
Chương sau

Tương Vân Bưu sắc mặt biến thành xanh mét, hốc mắt cũng có một chút ửng đỏ, tuy nhiên lại làm ra vẻ kiên cường, cắn răng nói:
- Lăng tông chủ, ta không muốn nói gì với đôi gian phu dâm phụ Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc này, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có chứng cớ gì chứng minh năm đó đôi cẩu nam nữ này bị ta hãm hại!
Tương Vân Bưu nói xong, thân mình xoay lại, hướng về phía những người đang ngồi lớn tiếng nói:
- Chứng cứ năm đó đôi cẩu nam nữ Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc này cấu kết với nhau, Vân Bưu… vẫn còn mang ở trên người! Chính là sợ một ngày kia bọn họ lại quay về Tương gia lấy cắp! Vân Bưu còn sống trên đời này ngày nào, sẽ bảo về chứng cứ này ngày đó, hiện giờ ta khẩn cầu những người có danh vọng ở Nam Châu nhìn chứng cứ này, xem có phải là giả hay không!
Tương Vân Bưu nói xong, trong tay bỗng nhiên xuất hiện mấy chục phong thư, phong thư nào cũng rất dày, hướng về Lăng Tiêu ném tới. Những phong thư này ở trên không trung vô cùng vững chãi bay tới Lăng Tiêu.
Đồng thời Tương Vân Bưu còn nói thêm:
- Toàn bộ chứng cứ đều ở trong đó, Lăng tông chủ bây giờ có thể hủy chúng!
Lăng Tiêu đối với vẻ sỉ nhục trong lời nói của Tương Vân Bưu cũng không thèm để ý, khẽ mỉm cười, nói:
- Ai sẽ lên xem đây?
Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên, còn có mấy người rất nổi danh đồng thời đi lên, nhìn những phong thư của Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc âm mưu lấy cắp bí mật của Tương gia, sau khi nhìn đi nhìn lại hai người cùng với những phong thư này, gần như mọi người đều trở nên trầm mặc.
Tương Vân Bưu trên mặt cũng không lộ ra một chút đắc ý nào, mà vẻ mặt hết sức đau khổ nói:
- Nếu hôm nay không có Lăng tông chủ vi thuộc hạ mà ra tay, ra sức ép buộc, thì Vân Bưu… cần gì phải lại phải một lần nữa đưa ra việc xấu trong nhà? Lăng tông chủ có lẽ là có ý tốt, những Vân Bưu ở đây nhắc nhở Lăng tông chủ một câu, nhất định phải nhìn người tinh tường một chút!
Lăng Tiêu trên mặt lúc này nổi lên một vẻ châm biếm, không phản ứng lại Tương Vân Bưu, mà hỏi đám người Tư Đồ Dũng:
- Chư vị xem kết quả như thế nào?
Những người này có người nào là không tinh tường? Nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiêu, rõ ràng là đã có suy tính trước kỹ càng, thần sắc hoàn toàn không có một chút lo lắng.
Trong đó một trưởng lão rất nổi danh ở Nam Châu trầm giọng nói:
- Lăng tông chủ, thư này theo ta thấy tuyệt đối là thật. Tuy không biết bên trong có bí ẩn gì, nhưng lão phu cảm thấy chúng có thể làm bằng chứng vững chắc để chứng minh Tương Vân Sơn phản bội gia tộc.
Vô số người phía dưới giờ phút này không hề nói một tiếng nào, toàn bộ lễ đường cực kỳ im lặng, rất nhiều người vẻ mặt ngưng trọng, đối lập rõ ràng với gương mặt ung dung của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lúc này hướng về vợ chồng Tương Vân Sơn lộ ra một nụ cười an ủi, sau đó vẻ mặt mỉm cười nhìn Tương Vân Bưu nói:
- Tương Vân Bưu, không thể không nói tâm cơ của người rất thâm độc. Tuy nhiên hiện giờ ta có mới tới một người, nhất định là ngươi sẽ nhận ra.
Lăng Tiêu nói xong, từ bên dưới có một người bước lên, đứng ở trước mặt Lăng Tiêu, hướng về Lăng Tiêu nhẹ nhàng thi lễ, sau đó quay lại hướng về Tương Vân Bưu thản nhiên cười:
- Vân Bưu thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau!
- Phương Hướng Đông?
Tương Vân Bưu có chút không thể tin nổi nhìn người này, nheo mắt nhìn người này, nói:
- Phương gia cùng với Thục Sơn không phải… …
- Không phải là kẻ thù sao?
Phương Hướng Đông khẽ cười nói:
- Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Vân Bưu thiếu gia, đạo lý này hẳn ngươi so với ta lại càng hiểu rõ, ngươi nói có đúng không?
- Ta không hiểu ý của ngươi.
Tương Vân Bưu giương mặt lên, cười lạnh nói:
- Ngươi tự nguyện nhận giặc là bạn, đó là việc của ngươi. Ngươi tới đây, có liên quan gì đến ta?
Phương Hướng Đông khẽ mỉm cười, cũng không nổi giận, từ trong người lấy ra một vật, hướng về Tương Vân Bưu nói:
- Ngươi nhận ra nó không? Tin rằng ngươi đã có kế hoạch với nó từ rất lâu, hôm nay ta mang đến đây để ngươi có thể nhìn một cái.
Nói xong, Phương Hướng Đông xòe bàn tay ra, trong đó là một quả cầu thủy tinh to như mắt trâu, bên trong là một mảng hỗn độn đục ngầu, dường như loáng thoáng có chất lỏng lưu động, nếu nhìn chằm chằm vào nó, lập tức sẽ bị hấp dẫn! Phương Hướng Đông nhẹ nhàng lấy tay nâng nó lên, duỗi ra đưa đến trước mặt Tương Vân Bưu, sau đó lầm bầm nói:
- Thứ này vô cùng thần kỳ, năm đó một tộc nhân của Phương gia ta từ vật này đã lĩnh ngộ tới được một năng lực hạng nhất. Năng lực này vô cùng hùng mạnh, nó có thể khống chế tinh thần con người, khiến cho người khác có thể nghe theo ý mình mà làm mọi chuyện. Đáng tiếc, tộc nhân kia sau khi bị ngươi đưa đi, không còn có tin tức gì nữa.
Phương Hướng Đông trong mắt nổi lên một vẻ hồi tưởng, hỏi tiếp:
- Vân Bưu thiếu gia, hắn có khỏe không?
- Phương Hướng Đông, không ngờ ngươi chẳng những nhận giặc làm bạn, hơn nữa còn học thói ngậm máu phun người! Ta hỏi ngươi, thật sự ngươi đang nói xằng bậy gì vậy? Làm trò trước mặt anh hùng thiên hạ, ngươi nói rõ ràng cho ta! Nếu ngươi không nói, ngươi sẽ phải trả giá vô cùng nặng nề và thê thảm!
Tương Vân Bưu nói xong, hai mắt lóe lên hai đạo hào quang lạnh lẽo:
- Tương gia ta từ trước tới giờ không phải là một gia tộc mà ai cũng có thể ức hiếp. Tương Vân Bưu ta làm việc không thẹn với lương tâm! Đừng tưởng ngươi đầu phục Lăng tông chủ, nghĩ rằng có người đứng sau đằng sau mà có thể vu oan cho ta. Ta nói với ngươi, lấy ra chứng cứ đi!
Trong đám người lúc này có một người nhỏ giọng than thở:
- Dùng sức mạnh tinh thần để khống chế người khác? Để cho ngươi khác làm việc theo ý mình? Còn có loại công pháp tà ác hùng mạnh như vậy sao?
Bên cạnh hắn có người nói:
- Có thể như vậy sao? Nếu có loại công pháp này, lão tử còn tu luyện làm gì? Trực tiếp học cái loại công pháp đó, tìm mười cao thủ cảnh giới đại viên mãn làm bảo tiêu cho ta, có phải hơn không?
- Thôi đi, chính mình không tu luyện, ngươi còn trông cậy vào người khác để sống được lâu sao? Còn đòi khống chế mười cao thủ cảnh giới đại viên mãn, đừng có cố, bản lãnh của ngươi chẳng lẽ không bị người ta khống chế lại sao?
- Sao lại cố, ai nói với ngươi là người đạt tới cảnh giới đại viên mãn sẽ sử dụng sức mạnh tinh thần khống chế người khác?

Lúc này có một người ở một bên nói:
- Các ngươi thôi đi, nói đi nói lại, ai cũng đều chưa từng nghe qua loại công pháp này, đừng nói đến lợi dụng nó như thế nào.
Tương Vân Bưu lúc này cười lạnh nói:
- Nhìn xem, vừa rồi những lời nghị luận của các lộ anh hùng đều nói với ngươi là chưa từng nghe cũng chưa từng gặp? Hừ, cái gì mà công pháp khống chế tinh thần, nếu ta có phương pháp đấy, ta đã sớm khống chế minh chủ Nam Châu, khống chế Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc thì có tác dụng cái rắm gì!
Sau khi Tương Vân Bưu phẫn nộ nói ra những lời thô tục này, chẳng những không làm cho người ta cảm thấy hắn thô tục, mà ngược lại còn khiến cho thanh âm âm nhu của hắn có thêm vài phần dương khí.
- Hay!
Có không ít người ở tại chỗ hưởng ứng Tương Vân Bưu. Tương Vân Bưu thần sắc không thay đổi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Lăng tông chủ, Vân Bưu tin rằng với thân phận và địa vị hiện giờ của ngài, tuyệt đối có thể mang lại cho ta sự trong sạch, cho ta một sự công bằng! Khiến anh hùng thiên hạ nhìn xem rốt cuộc ai mới là tội nhân phản bội gia tộc!
- Hay!
Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tương Vân Bưu, chậm rãi nói:
- Ngươi nói trên đời này không có công pháp khống chế tinh thần của người khác, đúng không?
Tương Vân Bưu nhíu mày, trong lòng lập tức có một chút do dự, theo suy nghĩ trong lòng hắn, thì Lăng Tiêu tuyệt đối không thể có được loại công pháp này. Tương Vân Bưu đương nhiên biết, trên đời chẳng những có loại công pháp này, mà hắn đã từng tận mắt nhìn thấy, và có được lợi ích từ nó! Nhưng Tương Vân Bưu không tin Lăng Tiêu nếu biết được loại công pháp này, lại không lấy ra để sử dụng!
Trên đời này lại có người như vậy sao? Hơn nữa những thứ Lăng Tiêu biết được thật sự rất nhiều! Luyện đan tông sư, đây là danh hiệu hoàn toàn xứng đáng, trong Thánh Vực tất cả mọi người đều đã có chút thừa nhận, thì bản lĩnh luyện đan của Thục Sơn Phái phải là thiên hạ vô song!
Luận về kiếm thuật, người này khi ở nhân giới kiếm thuật đã độc bộ thiên hạ, từng lấy một bộ kiếm thuật cực kỳ đặc biệt, khi vẫn chưa có thực lực hùng mạnh đã có thể vượt cấp đánh bại những kẻ thù hùng mạnh hơn mình rất nhiều.
Sau khi tiến vào Thánh Vực, lại càng không thể đánh bại, ỷ vào tuyệt thế bảo kiếm trong tay đã chém chết không ít những vũ giả hùng mạnh trong Thánh Vực!
Vì vậy, công pháp kiếm thuật, Tương Vân Bưu thừa nhận Lăng Tiêu hùng mạnh. Nhưng khống chế về tinh thần này nếu Lăng Tiêu cũng vô cùng am hiểu, và thật sự có thể khống chế tinh thần của người khác, như vậy thì Tương Vân Bưu cho rằng không bằng tốt nhất mình nên đi tìm một tảng đậu hũ mà tự tử đi.
Đáng tiếc, Tương Vân Bưu không ngờ tới, đó là hắn đã đoán đúng!
Lăng Tiêu chẳng những đối với sức mạnh tinh thần cực kỳ am hiểu, mà về phương diện khống chế tâm thần của người khác lại càng thuận lợi!
Không ít người đã từng xem qua một vài cuốn sách cổ từ thời đại Thần Chiến để lại, trong đó có ghi lại, sức mạnh của Thần vô cùng hùng mạnh, có nhiều hình thức biểu hiện, trong đó có thể khống chế tâm thần của người khác, sau đó trực tiếp in dấu ấn của mình lên trên năng lượng tinh thần của đối phương. Người này sẽ trở thành người hầu, hơn nữa từ nay về sau, tất cả những bí mật của hắn, đối với Thần khống chế hắn mà nói, cũng còn gì là bí mật nữa!
Tương Vân Bưu rốt cuộc đã xác định, Lăng Tiêu đang hù dọa mình! Nếu như hắn có loại bản lĩnh này thì đã sớm khống chế lấy tâm thần của mình, sau đó hỏi ra những sự tình năm đó, sao lại còn quanh co vòng vo tốn nhiều công sức như vậy. Chẳng lẽ muốn ta tự nói hay sao?
Sự thật là, đương nhiên sẽ không như vậy!
Đừng nói hôm nay là ngày đại hôn của Lăng Tiêu, cho dù không phải đại hôn của Lăng Tiêu, thì Lăng Tiêu cũng sẽ không phí thời gian nói chuyện với loại người như Tương Vân Bưu. Sở dĩ hắn nói nhiều những lời vô nghĩa như vậy chính là vì muốn tất cả mọi người đều nhận định trong thiên hạ không có khả năng tồn tại biện pháp dùng sức mạnh tinh thần để có thể khống chế người khác! Và tất cả những người có được loại công pháp này đều trở thành kẻ thù của cộng đồng! Có ai lại muốn chính mình vô tình bị người khác không chế, cho nên, Lăng Tiêu trước tiên tìm đến Phương Hướng Đông. Sự thật là Lăng Tiêu sớm đã thu được quả cầu thủy tinh chí bảo của Phương gia kia, lấy đan dược luyện được trong suốt một trăm năm của Thục Sơn Phái để trả giá cho Phương gia đổi lấy quả cầu thủy tinh mà Huyền Thiên rất coi trọng. Lăng Tiêu cho rằng như thế là rất đáng giá, Huyền Thiên trải qua nhiều năm như vậy bên cạnh Lăng Tiêu tu luyện và khôi phục, hiện giờ đã khôi phục được ba tầng thực lực! Điều này làm cho Lăng Tiêu vô cùng vui vẻ, trên thực tế Lăng Tiêu cũng muốn nhìn trạng thái hoàn hảo của Huyền Thiên sẽ có thể có được thực lực hùng mạnh đến bao nhiêu.
Mà tác dụng hiện giờ của quả cầu thủy tinh này là che tai mắt của người khác! Lăng Tiêu từ trước tới giờ chuẩn bị hết thảy mọi thứ đều là vì giờ khắc này!
- Hay!
- Tương Vân Bưu, quả cầu thủy tinh này của Phương gia có công hiệu vô cùng kỳ diệu, ngươi có dám… nhìn vào nó không?
Tương Vân Bưu nhìn lướt qua vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hướng Đông, trong lòng nói:
- Cố làm ra vẻ huyền bí, không ngờ các ngươi đang đùa giỡn ở trước mặt ông nội của Phương gia các ngươi?
Vì thế hắn không kìm nổi cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Ta nhìn chằm chằm đây, thì sao nào?
Nói xong, Tương Vân Bưu đưa hai mắt nhìn lên trên mặt của quả cầu thủy tinh. Đột nhiên thân mình hắn chấn động, một vài người của Tương gia đang định xông lên bảo về Tương Vân Bưu, bị Lăng Tiêu giơ cánh tay lên ngăn cản, sau đó nói:
- Từ từ đã! Hiện giờ đang là lúc đánh cuộc, các ngươi không được động vào hắn!
Phương Hướng Đông ở một bên lúc này hướng về mọi người trên mặt đang mang theo một chút nghi hoặc giải thích:
- Pháp bảo này của gia tộc ta thật sự rất nhiều người đều hiểu, ngay khi hắn nhìn vào, sức mạnh tinh thần của hắn đã trở nên vô cùng suy nhược, hơn nữa sẽ bị pháp bảo này khống chế! Đến khi hắn từ trong đó lĩnh ngộ được hoặc sau khi không có lĩnh ngộ gì, mới có thể khôi phục bình thường!
Mọi người bán tín bán nghi nhìn Phương Hướng Đông. Lúc này Phương Hướng Đông đột nhiên hét lên một tiếng:
- Tương Vân Bưu, ngươi biết tội chưa!
Tương Vân Bưu lúc này ánh mắt dại ra, nhìn kỹ đôi mắt không ngờ cũng hỗn độn giống như quả cầu thủy tinh kia! Làm cho người ta không kìm nổi dâng lên sự sợ hãi.
Sau khi nghe thấy lời của Phương Hướng Đông, Tương Vân Bưu phát ra một loạt thanh âm cứng nhắc:
- Ta… biết tội.
- Hả?
Từ trong đám người đột nhiên truyền đến từng trận tiếng kinh hô, tất cả đều thật không ngờ lại có một kết quả như vậy. Tương Vân Bưu vừa mới luôn miệng nói trên đời không tồn tại công pháp khống chế sức mạnh tinh thần, nhưng trong nháy mắt tinh thần của người này lại bị khống chế, chuyện này thật sự là… thật sự là làm cho người ta có cảm giác buồn cười!
Hơn nữa vừa có rất nhiều người mới luôn miệng nói trên đời này không có khả năng tồn tại công pháp khống chế tinh thần của mọi người, cả đám người này đều nóng bừng mặt lên, miệng ngậm chặt, sợ Lăng Tiêu hoặc Phương Hướng Đông này sẽ hỏi bọn họ cái gì.
Đây quả thật là một cái tát hung hăng tát lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ nổ đom đóm mắt, làm cho bọn họ ngượng ngùng vô cùng!
Tuy rằng tinh thần của Tương Vân Bưu bị quả cầu thủy tinh này khống chế, nhưng nếu đã có loại đồ vật này, thì có ai còn dám nói trên đời này không có loại công pháp khống chế tinh thần?
Ngay cả đám người Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên cũng đều vô cùng tò mò nhìn cảnh tượng trên đài, Diệp Thiên đứng một bên thì vô cùng khinh miệt nhìn thoáng qua Tương Vân Bưu, trong lòng nói:
- Ngu ngốc! Ở trước mặt Lăng Tiêu không ngờ lại dùng phương pháp này để biện bạch cho mình, còn không phải là cho Lăng Tiêu có cơ hội giở trò sao.
Thoạt nhìn chuyện này dường như không có quan hệ nhiều đến Lăng Tiêu, người khống chế là Phương Hướng Đông của Phương gia, ngay cả Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên trong lòng cũng hoài nghi, nhưng cũng dám khẳng định chuyện này có liên quan đến Lăng Tiêu. Chỉ có Diệp Thiên hắn hoàn toàn có thể xác định chuyện này là do Lăng Tiêu ở sau làm chủ!
Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, trong lòng bỗng nhiên nghĩ:
- Mấy năm nay ta đối địch với Lăng Tiêu, chẳng lẽ là sai lầm rồi sao? Bản lĩnh của thằng nhãi này… cũng thật là nhiều! Cho dù là Thần tiền kiếp năm đó cũng không phải là đối thủ của hắn!
Diệp Thiên trong lòng nghĩ vậy, nắm chặt một nửa Đại Nhật Kim Cương Ấn đã dung nhập một nửa trong tay, đồng thời cân nhắc tìm kiếm một nửa còn lại của Đại Nhật Kim Cương Ấn, có cần phải trang bị thêm cái gì khác cho mình không!
Hiện giờ càng ngày hắn càng có cảm giác không tự tin, càng ngày trong đầu càng có suy nghĩ không thể chiến thắng được Lăng Tiêu. Loại cảm giác này thật không ổn, Diệp Thiên trong lòng cũng biết rõ, có thể trong lòng muốn đánh đuổi cái cảm giác này đi, nhưng đây cũng không phải làm một việc dễ dàng.
Đúng lúc này Phương Hướng Đông sắc mặt vô cùng trầm trọng, trên trán dần dần chảy ra mồ hôi, đồng thời trong lòng sự kính nể đối với Lăng Tiêu đã đạt đến tột đỉnh. Thanh âm hắn âm trầm, chậm rãi hỏi:
- Tên kia, ta hỏi ngươi, năm đó có phải ngươi đã mang đi một tộc nhân của Phương gia am hiểu cách dùng sức mạnh tinh thần để khống chế người khác hay không?
- Đúng, người nọ ở Phương gia không được vừa lòng, khi ta đến Phương gia khi đó thấy người nọ, lúc ấy cho rằng người nọ là nhân tài, sau này có thể làm cho ta một việc, rồi mang hắn đi theo. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Tương Vân Bưu lúc nói ra những lời này, ánh mắt đờ đẫn, tuy nhiên lời nói lưu loát, đã không còn cảm giác trúc trắc như lúc đầu. Nhưng người đứng xem ở dưới tất cả đều đứng ngây ra như phỗng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
- Những bức thư của Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc là từ đâu mà có?
Phương Hướng Đông trên trán toát mồ hôi càng nhiều, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên sức mạnh tinh thần đã tiêu hao quá độ. Nhưng thực tế hắn chỉ làm ra vẻ như vậy, người thực sự làm phép chính là Lăng Tiêu!
Tương Vân Bưu hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt dường như có một tia giãy giụa, hiển nhiên chuyện này có ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn, thậm chí đã khắc vào sâu trong linh hồn, ngay khi người khác hỏi, hắn theo bản năng sẽ dùng phương thức của mình để trả lời. Tuy nhiên giờ phút này sức mạnh tinh thần của Tương Vân Bưu đã hoàn toàn bị Lăng Tiêu khống chế, bản thân hắn cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
- Những lá thư kia là ta đã sai Phương Hạo trước sau khống chế Hạ Tuyết Ngọc và Tương Vân Sơn, ta quả thật vốn muốn Phương Hạo giúp ta khống chế Hạ Tuyết Ngọc, ta muốn lợi dụng nàng để đả kích ca ca khả ái giống như thiên kiêu chi tử kia! Đáng tiếc tên Phương Hạo khốn kiếp kia, hắn nói cái gì mà hắn có giới hạn của hắn, kiên quyết không làm loại chuyện này. Lúc ấy lão tử liền nổi giận, tuy nhiên ta đè nén được sự phẫn nộ này trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài. Lúc ấy ta đã quyết định sau này nhất định phải giết chết Phương Hạo, thứ nhất là hắn đã biết quá nhiều, thứ hai là hắn không phục tùng mệnh lệnh của ta!
Lúc Tương Vân Bưu nói ra những lời này, vẻ mặt dữ tợn còn mang theo sự đắc ý, trong ánh mắt còn ẩn chứa một vẻ âm độc, khiến cho rất nhiều người ở dưới đài đều nhìn thấy rất rõ ràng! Không ít người trong lòng không kìm nổi dâng lên một luồng hàn khí, có người còn phát ra từng trận tiếng thở dài, không ngờ Tương Vân Bưu này lại là người như vậy, càng không nghĩ tới đứa con cả của Tương gia kia, Tương Vân Sơn năm đó là một người trẻ tuổi ưu tú bị trục xuất khỏi sư môn, nghèo túng hơn hai mươi năm! Còn có một vài người còn đưa ánh mắt cực nóng nhìn lên quả cầu thủy tinh kia! Vật chí bảo như thế quả thực làm cho người ta có cảm giác khó mà sống yên tâm được!
- Tốt lắm, Tương Vân Bưu, ngươi nói tiếp đi.
Trong thanh âm của Phương Hướng Đông dường như một tia ma lực, khiết không ít ngươi tu vi không đủ tinh thâm thiếu chút nữa thì trầm mê trong đó, lập tức trong lòng cả kinh, lập tức tập trung tinh thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.