Gia chủ Diệp gia đã tức giận đến cực điểm, nhưng hắn lại không phẫn nộ mà cười nhạo một tiếng, sau đó nói:
- Diệp Thiên ơi Diệp Thiên, ta vẫn nghĩ ngươi là một thiên tài, bất kể là chỉ số thông minh hay trên phương diện đề thăng thực lực, đều là sau rất nhiều năm, không, là một đệ tử xuất sắc nhất sau mấy vạn năm của Diệp gia, và cũng là duy nhất. Cho nên dù là ta hay trưởng lão hội đều đặt rất nhiều hy vọng vào ngươi, hy vọng Diệp gia có thể phát dương quang đại trong tay ngươi, hy vọng ngươi có thể đưa Diệp gia đi xa hơn cao hơn. Bây giờ nghĩ lại thì thấy chúng ta căn bản đều sai hết rồi! Không sai, ngươi là một thiên tài, cho dù đến bây giờ ta cũng phải thừa nhận điều này là sự thật. Nhưng ngươi không thể chịu đựng nổi đả kích, ngươi mấy lần thua trong tay Lăng Tiêu nên tâm tính đã có sự thay đổi. Ta tưởng rằng ngươi sẽ biết hổ thẹn mà cố gắng, không ngờ ngươi lại trở thành như thế này. Cho nên ta cảm thấy ngươi nên đi ra hậu sơn diện bích hai trăm năm, lúc nào ngươi đã thật sự nghĩ thông mình sai ở chỗ nào thì khi đó ngươi có thể ra khỏi núi. Khi đó…Có lẽ ta còn cho ngươi một cơ hội.
Trong mắt Diệp Thiên lóe lên sự khinh thường, hắn thản nhiên nói:
- Nói như vậy là đang suy nghĩ cho ta sao?
- Nói thừa!
Gia chủ Diệp gia cắt ngang lời nói Diệp Thiên, sau đó hắn lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi tưởng rằng những gia tộc trong Liên Minh Phương Nam đều là phế vật sao? Ngươi biến mất thật lâu, một khi tin tức ngươi đột nhiên xuất hiện truyền ra ngoài, những người đó nhất định sẽ bắt ngươi đưa ra một cái công đạo. Thời gian tới Lăng Tiêu tông chủ Thục Sơn phái lại sắp cử hành hôn lễ, Tôn minh chủ của liên minh chúng ta có ý định đi xoa dịu quan hệ với Thục Sơn phái. Lúc này nếu xảy ra bất kỳ sự việc hỗn loạn nào thì minh chủ trách tội xuống, tuy chúng ta không sợ bọn họ nhưng nếu đối đầu với tất cả những gia tộc khác cũng không phải việc làm của kẻ trí.
Diệp Thiên chẳng thèm nói gì mà chỉ cười cười, sau đó hắn lại khẽ nói:
- Gia chủ, những chuyện làm phiền đến người cứ giao hết cho ta, người cứ an tâm tu luyện đi!
- Diệp Thiên ngươi… ….
Gia chủ Diệp gia tức đến mức cơ thể run lên cầm cập, hắn dùng tay chỉ vào Diệp Thiên:
- Ngươi muốn chọc giận ta sao? Người đâu…Ớ!
Cơ thể Diệp Thiên đột nhiên lóe lên không hề có dấu hiệu, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt gia chủ Diệp gia. Thực lực gia chủ Diệp gia cũng không phải là quá cao, hắn cũng không ngờ Diệp Thiên đệ tử Diệp gia lại có gan động thủ với mình. Lúc này cổ hắn đã bị một tay Diệp Thiên bóp chặt, hít thở cũng lập tức trở nên khó khăn, hắn lại nhìn thấy trong mắt Diệp Thiên bùng ra hai luồng hào quang hung ác. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
- Lão già kia, ngươi tưởng rằng ta rất kiên trì sao?
Giọng nói Diệp Thiên trở nên vô cùng tàn khốc giống như không còn chút cảm tình nào của nhân loại:
- Bản tôn đã nhẫn nại nói nhiều với ngươi như vậy mà ngươi vẫn còn dài dòng. Ta nói cho ngươi biết, lần này ta quay về chính là muốn dẫn dắt Diệp gia đi về phía đỉnh phong. Nếu ngươi dám ngăn cản ta, ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ của Diệp gia.
- Ngươi...Trưởng lão...Sẽ...Sẽ không...Đồng ý!
Vẻ mặt gia chủ Diệp gia đã hơi tái xanh, hai mắt lồi hẳn ra ngoài, hắn nói ra vô cùng khó khăn.
- Hừ!
Diệp Thiên hừ mạnh một tiếng, hắn đẩy gia chủ Diệp gia ra phía sau rồi buông tay ra.
Gia chủ Diệp gia ho mạnh cả nửa ngày, vừa rồi hắn đã từ trên người Diệp Thiên cảm nhận được một loại sát khí không chút che giấu, thậm chí hắn còn tưởng rằng mình sẽ phải chết. Không ngờ loại cảm giác này hắn lại được nhận từ trên người đệ tử nhà mình.
Loại cảm giác nhục nhã và uất ức này làm hắn thiếu chút nữa phải rơi nước mắt. Bất kỳ một người gia chủ của thế lực mạnh mẽ nào cũng chưa hẳn là người có thực lực mạnh mẽ nhất trong gia tộc. Nhưng nếu có thể đảm nhiệm chức gia chủ thì rõ ràng không phải những kẻ tầm thường. Hơn nữa một khi trở thành gia chủ, trong những năm tháng đó sẽ vứt bỏ rất nhiều thời gian tu luyện để quản lý gia tộc, mỗi một gia chủ đều được rất nhiều tộc nhân tôn kính.
Cho nên dù trong lòng có bất cứ điều gì bất mãn với gia chủ cũng không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, chứ đừng nói đến chuyện giống như Diệp Thiên hôm nay, đây quả thật là đại nghịch bất đạo.
Nhưng sau đó Diệp Thiên lại nói một câu làm gia chủ Diệp gia tứ giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
- Trưởng lão hội sao? Ta sẽ đi thuyết phục bọn họ, thuận ta thì sống ngịch ta thì chết!
Đối với gia chủ Diệp gia thì tất cả những uất ức và phẫn nộ trong lòng đã phải chịu đựng sau rất nhiều năm từ nhỏ đến lớn cũng không nhiều hơn những gì ngày hôm nay phải gánh chịu. Sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thiên cũng không thèm nhìn tên gia chủ đã cực kỳ chiếu cố đến mình từ nhỏ đến lớn này một cái. Trong lòng hắn vẫn còn cực kỳ kinh thường thầm nghĩ:
- Đúng là một tên phế vật! Một ngày nào đó ngươi sẽ biết, bản tôn sinh ra trong Diệp gia của ngươi chính là một cái may mắn khổng lồ cho gia tộc này rồi.
Diệp Thiên vừa nghĩ vừa cất bước đi về phía hậu sơn của Diệp gia, đó cũng chính là địa phương bế quan của các trưởng lão Diệp gia.
Diệp Thiên vừa vào tới cửa cốc thì đã có đệ tử ngăn hắn lại. Hậu sơn Diệp gia có địa vị cực cao trong gia tộc, cho nên tất cả những đệ tử Diệp gia có liên quan đến hậu sơn cũng đều cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc. Tuy bọn họ biết Diệp Thiên là hạch tâm tương lai của Diệp gia, cũng rất có khả năng tiếp nhận địa vị gia chủ. Nhưng trưởng lão hội lại có địa vị siêu nhiên trong gia tộc, vì vậy khi tên đệ tử này đối mặt với Diệp Thiên thì không cầm lòng được phải nghĩ:
- Ngươi là gia chủ tương lại thì muốn làm gì cũng được sao? Đến trước mặt trưởng lão hội ngươi cũng không được kiêu ngạo!
- Đứng lại! Đây là trọng địa trưởng lão tu luyện, nếu không có phận sự không được vào!
Tên đệ tử này nhìn Diệp Thiên mà vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào. Hắn ra vẻ không biết Diệp Thiên, thậm chí còn mang sinh ra một cảm giác háo hức làm tên đệ tử này cảm thấy vô cùng đắc ý.
- Cút ngay!
Diệp Thiên cũng không thèm liếc mắt nhìn tên đệ tử này. Sau khi dùng vẻ mặt cay nghiệt nói ra hai chữ lạnh lùng, hắn trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
- Ngươi muốn... ....
Tên đệ tử này giận dữ hét lên, nhưng chữ chết còn chưa được nói ra khỏi miệng thì đã cảm thấy cổ họng tê rần. Một luồng kiếm khí xuyên qua cổ hắn, chết ngay tại chỗ.
- Nếu Diệp gia toàn là những tên phế vật thế này thì còn có gì để phát triển nữa!
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục cất bước đi thẳng vào trong.
Sơn cốc của Diệp gia bình thường có rất ít người đi đến cho nên chỉ có một người canh gác, vì vậy mãi đến khi Diệp Thiên xông vào trong vị trí trưởng lão bế quan mới có người phản ứng. Hơn nữa khi thấy Diệp Thiên đi đến với khí thế hung hăng thì có vài người phóng ra vây quanh Diệp Thiên, một người trong số đó quát lên:
- Diệp Thiên, ngươi muốn làm gì! Trọng địa trưởng lão tu luyện sao ngươi có thể tùy ý xông vào! Còn không mau đi ra, đợi gia tộc xử lý.
Lời nói của những người này rất thích hợp, vẻ mặt cũng rất chính trực, so với tên đệ tử ngoài cốc lúc nãy muốn răn dạy Diệp Thiên thì hoàn toàn khác biệt.
Lúc này vẻ mặt Diệp Thiên cũng không chút thay đổi, dùng giọng không chút dao động như mặt nước giếng sâu nói:
- Diệp Thiên đến đây bái kiến các vị trưởng lão! Các vị trưởng lão hãy xuất quan, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Giọng nói Diệp Thiên xuyên qua từng căn phòng, những người đệ tử Diệp gia đang vây quanh hắn lập tức cảm thấy đầu vô cùng đau đớn giống như có một cây kim đang đâm thẳng vào não.
Những người này lập tức ôm đầu ngồi xuống đất rên rỉ.
Tất cả trưởng lão Diệp gia đang bế quan cùng cảm thấy cơ thể chấn động rồi mở to hai mắt ra, vẻ mặt lộ ra vẻ khó tin. Đặc biệt là trong đó có hai lão nhân tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, hai lão đang híp mắt lại, vẻ mặt kinh hãi, không ngờ Diệp Thiên lại có năng lực kinh hoàng như vậy, giọng nói vừa rồi giống như được vang lên từ tận đáy lòng bọn họ vậy.
Trong khoảnh khắc có hơn hai mươi bóng người bắn đến từ bốn phương tám hướng. Diệp gia đại tộc có nhân khẩu trên trăm vạn, hơn mười vạn năm qua cũng sinh rất nhiều cường giả hùng mạnh. Hiện nay vẫn còn lại hai cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, bảy người cảnh giới đại viên mãn cao cấp, mười mấy người cảnh giới đại viên mãn trung cấp và sơ cấp.
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở đây, sau khi nhìn thấy vài tên đệ tử Diệp gia đang lăn qua lăn lại trên mặt đất thì rõ ràng cũng không biết được ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Một lão già mặt đen trong hai tên cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong trầm giọng nói:
- Thiên nhi, ngươi làm gì vậy? Những người này cũng cùng tộc với ngươi, thậm chí còn là trưởng bối của ngươi, vì sao ngươi lại vô duyên vô cớ giáo huấn bọn họ? Mà ngươi kêu gọi chúng ta ra đây là vì chuyện gì?
Một lão già mặt trắng đại viên mãn đỉnh phong lại hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Diệp Thiên, ngươi không phải là được sủng ái mà kiêu ngạo đấy chứ?
Diệp Thiên thản nhiên cười, sau đó chỉ vào những người đang lăn lộn trên đất nói:
- Bọn họ sao? Một đám người không có bất kỳ triển vọng nào, chỉ biết ỷ vào những tiện lợi bên trong cấm địa trưởng lão tu luyện để ức hiếp người khác, so với rác rưởi thì có khác gì đâu? Còn kêu mọi người ra đây là có chuyện muốn thông báo. Từ giờ trở đi, Diệp Thiên ta sẽ là gia chủ Diệp gia! Ta sẽ lãnh đạo Diệp gia đi đến đỉnh phong huy hoàng! Còn các ngươi...Ta tuyên bố, trưởng lão hội từ nay giải tán! Hừ! Nam Châu đúng là có nhiều gia tộc thối nát, thành lập trưởng lão hội chó má để hạn chế quyền lợi của gia chủ làm gì! Chỉ cần tu luyện cho tốt là được, có chuyện gì chỉ cần tiến vào một bước, cần gì phải biểu dương sự tồn tại của các ngươi? Đúng là ngu dốt.
Đám người trưởng lão Diệp gia đều nghẹn họng nhìn trân trân vào Diệp Thiên, không phải không có người nào không cảm thấy tức giận mà tất cả đã thật sự bị những lời kinh thế hãi tục của Diệp Thiên làm cho kinh hoàng đến mức nói không nên lời.
Rất lâu sau lão già mặt trắng cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong mới dùng tay chỉ vào Diệp Thiên, những cơ thịt trên mặt liên tục co rút lại:
- Ngươi, tên chẳng ra gì, ngươi có phải đã điên rồi không? Lên đi, còn không mau bắt tên nói năng bậy bạ này lại cho ta!
- Muốn chết!
Khí thế trên người Diệp Thiên đột nhiên biến đổi, hai trưởng lão cảnh giới đại viên mãn trung cấp vừa mới phóng đến lập tức bị ép phải liên tục lui về phía sau. Vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên kinh hoàng nhìn vào Diệp Thiên, tên trưởng lão mặt trắng phẫn nộ nói:
- Diệp Thiên, Ngươi muốn làm phản phải không!
- Một đám ngu dốt, nếu không phải bản tôn cần giữ lại lực lượng của các ngươi thì đã sớm làm thịt tất cả rồi!
Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng, hắn vung tay lên, trên tay lập tức xuất hiện một vật hình vuông có những luồng hào quang kim sắc di động. Vật này nhỏ như bàn tay, vừa được Diệp Thiên lấy ra đã bùng lên một con sóng năng lượng cực kỳ mãnh liệt.
Tất cả mọi người đang vây quanh Diệp Thiên đều đồng loạt biến sắc. Trưởng lão mặt trắng và mặt đen đưa mắt nhìn nhau rồi trực tiếp chỉ đạo mọi người:
- Các ngươi lui hết ra!
Sau đó hai người một trước một sau vây Diệp Thiên vào giữa. Trưởng lão mặt trắng chỉ tay vào vật hình vuông kim sắc trên tay Diệp Thiên nói:
- Diệp Thiên, đây là bảo vật gì của ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng nó để đối phó với chúng ta sao? Chúng ta đều là tổ tiên của ngươi đấy!
- Phì!
Diệp Thiên hướng về bên cạnh nhổ ra một bãi nước miếng, vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Câm mồm!
Mắt Diệp Thiên đột nhiên co giật dữ dội, hắn cố gắng áp chế luồng sát khí nồng đậm trong lòng, sau đó nói:
- Nếu ta đánh bại hai người các ngươi thì các ngươi phải thuần phục ta! Nhớ kỹ lời nói này của ta. Diệp gia từ nay về sau do một mình ta định đoạt!