Lăng Tiêu lạnh lùng đảo mắt nhìn về phía Tôn Lập, khoảng cách giữa hai người trên một nghìn thước nhưng hai luồng ánh mắt của Lăng Tiêu lại giống như hai búa tạ hung hăng đập vào lòng Tôn Lập.
- Đùng! Đùng!
Trán Tôn Lập đã tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi tứ chỉ phát sinh trong nháy mắt, Tiểu Sửu bên kia hóa thành một luồng hào quang kim sắc phóng thẳng về phía Tôn Lập. Hơn mười tia chớp màu lam cũng phóng thẳng về phía Tôn Lập đánh tới.
- A!
Trong miệng Tôn Lập đột nhiên phát ra một tiếng thét cực kỳ khủng bố, kết giới hộ thể lập tức bị những tia chớp kia đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Loại cảm giác hăm hở của lão đã sớm bị ném đi đến tận chỗ nào rồi.
Lão già Tôn Lập quần áo vốn đã rách rưới mà bây giờ lại càng thêm tơi tả. Trong lòng lão lúc này chỉ hoàn toàn còn lại nổi sợ hãi, lúc này Tôn Lập chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu:
- Chạy.
Tất cả những biến cố bất thình lình như vậy hầu như đã làm cho tất cả mọi người đánh mất năng lực suy nghĩ. Không ai có thể ngờ, bảo vật mà bọn họ đã chờ đợi một ngày một đêm lại là một người đang còn sống sờ sờ.
Mà người này vừa mới đi ra đã đánh cho Tôn Lập có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong không còn lực để hoàn thủ.
Người này là ai?
Câu hỏi này đã trở thành mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng tất cả mọi người. Lúc này Tư Đồ Đạo lại thất thanh la lên:
- Là Lăng Tiêu.
Tư Đồ Đạo vừa nói ra thì vẻ mặt cũng trở nên hồn bay phách lạc, khôn ngờ người thanh niên này lại hùng mạnh như vậy. Tên thanh niên Diệp Thiên của Diệp gia được công nhận là võ giả thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã có cảnh giới đại cao cấp viên mãn, đã từng khiêu chiến với rất nhiều người trong Nam Châu mà chưa từng bại. Cuộc chiến giữa thiên tài Diệp gia và Lăng Tiêu và là lần đầu tiên thiên tài võ giả kia phải nhận thất bại, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thắng.
Mấy năm trước cũng vì tên kia bại mà dẫn đến sự giận dữ của Lăng Tiêu rồi phế bỏ công lực của thành viên gia tộc Liên Minh Phương Nam, làm cho những gia tộc kia hầu như trở thành phàm nhân.
Chuyện đó tuy chính Lăng Tiêu là người động thủ, nhưng nếu năm xưa Diệp Thiên không kiêu ngạo và tàn ác thì những tên kia có gan chạy đến Thục Sơn gây rối sao?
Thục Sơn phái trong mắt người Nam Châu đã vô tình từ một môn phái nầm cá trở thành thế lực có thực lực hùng mạnh, không còn bất kỳ kẻ nào dám khinh thường môn phái này nữa.
Nói cho cùng không phải bọn họ có một người thiên tài chân chính như Lăng Tiêu sao?
Trong lòng Tư Đồ Đạo vốn vẫn còn loại ý niệm nghĩ rằng tên Lăng Tiêu chưa chắc đã bằng mình. Nhưng ngày hôm nay lão lại đột nhiên phát hiện ra khoảng cách chêch lệch giữa mình và tên thanh niên này thật sự đã quá lớn.
Loại chênh lệch này giống như một người trên trời một người dưới đất, thậm chí ngay cả tư cách theo đuổi lão cũng không có.
- Người này là Lăng Tiêu tông chủ Thục Sơn phái sao?
Trong đám võ giả của những thế lực riêng lẽ từ đầu đến giờ vẫn chưa động thủ mà chỉ đứng xem náo nhiệt đột nhiên có người kinh hoàng thốt lên.
- Đúng vậy, ngươi chưa nghe thấy lời nói của Tư Đồ trưởng lão sao? Ha ha, hắn nhất định là trốn ở đây tu luyện, tạo ra những dị tượng trên trời làm tất cả mọi người chúng ta tưởng rằng chỗ này có bảo vật muốn xuất thổ… ….
- Mẹ nó, thật là mất mặt.
- Đúng vậy, đám người chúng ta mỏi mắt ở chỗ này đợi vài tháng, cuối cùng lại có kết quả thế này, thật là nực cười.
- Đáng cười nhất không phải là chúng ta mà là người của Liên Minh Nam Châu và Liên Minh Phương Nam, ha ha ha!
Trên mặt tất cả mọi người ở đây đều mang theo một nụ cười hưng phấn, có thể được chứng kiến cuộc chiến tuyệt vời thế này đối với bọn họ giống như một cơ hội thiên tái nan phùng. Hơn nữa từ đầu đến giờ bọn họ cũng chưa từng động thủ nên tin tưởng Lăng Tiêu sẽ tuyệt đối không gây ra phiền toái cho mình.
Đã là như vậy mà ở đây lại có tình cảnh náo nhiệt lớn thế này, sao bọn họ có thể bỏ qua được?
Lúc này Tôn Lập cũng đã trợn tròn mắt. Bình thường lão tự xưng kiếm chiêu của mình vô cùng tuyệt diệu, nhưng ở trước mặt người thanh niên này lại không chịu nổi một đòn. Kiếm của lão đã đến trước mặt đối phương mà người ta chỉ nhẹ nhàng vung tay đã có thể hóa giải được. Sau đó Lăng Tiêu cũng chỉ thuận tay đánh ra một chiêu lại làm lão sinh ra cảm giác giống như một ngọn núi đang đè lên đầu.
Lúc này Tôn Lập đã hiểu rõ vì sao vãn bối Tôn Hạo Thiên tộc trưởng Tôn gia đồng thời cũng là minh chủ Liên Minh Phương Nam của mình, mỗi khi nhắc đến Lăng Tiêu thì đều có một vẻ mặt phức tạp đến cực điểm.
Tên thanh niên này quá đáng sợ.
Tôn Lập cắn răng lôi từ trong ngực ra một vật rồi đột nhiên đánh thẳng về phía Lăng Tiêu.
Mắt Lăng Tiêu đột nhiên sáng lên, hắn bức bách Tôn Lập như vậy, không phải bắt lão lấy bảo vật trên người ném ra sao?
Lăng Tiêu thấy luồng hào quang tử sắc bắn thẳng về phía mình, Yêu Huyết Kiếm trong tay hắn hóa thành một luồng hào quang hồng sắc trực tiếp đánh thẳng lên đầu Tôn Lập.
Tôn Lập sợ đến mức hồn bay phách lạc, cũng không kịp quản bảo vật mình vừa mới đánh ra. Lão dùng tốc độ quá nhanh nên cơ thể tạo thành rất nhiều tàn ảnh rồi lập tức biến mất trên bầu trời mờ mịt.
Lúc này bầu trời rất u ám, những đám mây khổng lồ cuồn cuộn xoay chuyển, giống như một con rồng khổng lồ đang gầm rống.
Cơ thể Tôn Lập đột nhiên chạy vào trong một đám mây đen, khí thế khổng lồ của lão làm cho rất nhiều đám mây khác phải tản ra rồi tạo thành một hang động rất lớn, ánh mặt trời vàng rực từ trong hang động tuôn ra chiếu xuống những con sóng dữ đang gầm rống trên mặt biển tạo thành một cảnh tượng vô cùng quỷ dị và đẹp mắt.
Lồng hào quang hồng sắc của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm lại dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo, trên bầu trời đột nhiên truyền xuống một tiếng nổ dữ dội.
- Đùng!
Một luồng lực lượng kinh thiên lập tức nổ tung rồi đánh bay phần lớn những đám mây đen đang bao phủ trên bầu trời, ánh mặt trời lập tức chiếu xuống từ những vị trí đó.
Yêu Huyết Kiếm lập tức phát ra một tiếng kêu ác liệt, nó lại vọt lên một lần nữa.
Nhưng một lát sau Yêu Huyết Kiếm lại phải mất công mà quay về, mà lúc này mới có rất nhiều mảnh vũ khí vỡ từ trên trời rơi xuống.
Thì ra một đòn vừa rồi của Tiểu Yêu đã đánh nát vũ khí của Tôn Lập. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
- Dừng!
Lăng Tiêu dùng tay chỉ vào luồng hào quang tử sắc Tôn Lập đánh về phía mình. Khi những luồng năng lượng trong cơ thể hắn sinh ra những thay đổi khổng lồ thì đột nhiên tốc độ vận chuyển của pháp bảo Hàm Hàn Bảo Đỉnh tăng mạnh. Lăng Tiêu hơi sửng sốt, sau đó nói:
- Thu!
Chỉ trong nháy mắt luồng thần thức đáng thương trên bảo vật của Tôn Lập đã bị Lăng Tiêu xóa sạch.
Bây giờ luồng hào quang tử sắc đã trở thành bảo vật của Lăng Tiêu. Bảo vật này hóa thành một luồng tử quang, nó không nhanh chóng bay vào đan điền Lăng Tiêu mà lại cùng Hàm Hàn Bảo Đỉnh dung hợp lại một chỗ.
Lúc này trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh đột nhiên bùng ra một luồng hào quang hồng sắc cùng với hào quang tử sắc và luồng hào quang kim sắc đang có nhiệm vụ làm mặt trời trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, ba cái này tương hỗ vào nhau, mỗi thứ đều phát ra những luồng sáng chói mắt rồi bắt đầu ngưng tụ lại.
Lăng Tiêu cảm ứng được những biến hóa bên trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, trong lòng hắn đang mừng thầm nhưng vẻ mặt lại rất thản nhiên. Hắn nhìn những tên võ giả tu luyện riêng lẻ đang đứng ngây ra như phỗng rồi khẽ mỉm cười hướng về phía đám người này chắp tay nói:
- Lăng Tiêu lại bế quan tu luyện để mọi người phải mất công chạy đến đây một chuyến, rất xin lỗi.
Khi Lăng Tiêu nói ra những lời này thì thái độ vô cùng chân thành, không có bất kỳ vẻ ngụy tạo nào, nhưng làm gì có kẻ nào dám xem những lời này là thật chứ? Tôn Lập đường đường là tuyệt thế cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, mà dù là cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong cũng có phân biệt cao thấp. Nhưng trong Thánh Vực những người có thể tuy luyện đến cảnh giới này thì có ai là loại người bình thường được?
Trước tiên chưa nói đến chuyện tu luyện lên cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong thì cần bao nhiêu đống tinh thạch, những người có thể tu luyện đến cảnh giới này không những cần vấn đề nổ lực và thiên phú mà phải có cơ duyên khổng lồ.
Nếu không thì vì sao những cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp trong Thánh Vực nhiều không kể xiết, nhưng những người có thể thu luyện đến cảnh giới đỉnh phong chỉ còn nửa bước chân là có thể tiến vào Thần giới lại cực kỳ ít như vậy.
Mỗi gia tộc hùng mạnh độc bá một phương có cả trăm vạn nhân khẩu, trụ sở của họ là những tòa thành rất lớn.
Những gia tộc như vậy…Mới tạo ra được một hai người, nhiều lắm cũng chỉ có ba người cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong. Như vậy có thể thấy được độ khó khi tiến lên cảnh giới này thế nào rồi.
May mà Thánh Vực này vô cùng khổng lồ, có rất nhiều gia tộc và thế lực, cũng xuất hiện rất nhiều võ giả thiên tài tuyệt thế làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác trong Thánh Vực nhân tài rất đông đúc.
Trong đám võ giả tán tu có một lão già sắc mặt hơi vàng, đôi mắt thì rất đục giống như thời còn trẻ đã phải trải qua nhiều đau thương. Lưng lão già này hơi còng, cả người không nhìn thấy bất kỳ con sóng năng lượng nào. Nếu không phải lúc này lão đang nhẹ nhàng đứng trên không trung thì hoàn toàn giống như một lão già phàm nhân sắp chết tới nơi.
Nhưng đám võ giả tán tu này hình như đối với lão già lại có thái độ rất cung kính, mơ hồ có thể nhận ra lão già này là thủ lĩnh của đám người.