Chương trước
Chương sau

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, ôm quyền nói:
- Xin ra mắt Thường gia tiền bối! Nếu có cơ hội, Lăng Tiêu nhất định sẽ tới làm phiền.
Thường Vạn Lý liên tục khoát tay, làm những bím tóc nhỏ trên đầu vung vẩy loạn xạ:
- Lăng Tông Chủ là nhất đại tông sư, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta. Nói ra cũng thật xấu hổ, giang sơn rộng lớn lại có người tài xuất hiện, Lăng Tông Chủ tư chất kinh người sợ rằng trong Thánh Vực cũng không còn có mấy ai dám nhận sự khách khí của ngài nữa rồi!
Lăng Tiêu khiêm tốn cười nói:
- Ngài quá khen, ta chỉ là có vận khí tốt mà thôi.
- Ha ha, Thanh niên phải có nhuệ khí của thanh niên!
Thường Vạn Lý cười lớn nói:
- Sau này phải đến nhé, Lăng Tông Chủ, sau này còn gặp lại!
Thường Vạn Lý nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn mười người còn lại, cơ thể lão hóa thành một luồng khói xanh biến mất giữa không trung.
Lúc này hơn mười người còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau, cũng xóa tan ý niệm muốn tiến lên đoạt bảo kiếm trong đầu. Trước tiên chưa nói đến chuyện mười người này không phải là một đội, ngay cả tư tưởng cũng không được thống nhất. Đã có một Tương Thiên Phương là ví dụ sống động trước mặt nên những người này cũng không đám khinh suất.
Nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì bọn họ cũng có chút không cam lòng. Nghe thấy người này chính là tên thanh niên luyện đan tông sư ở Nam Châu, là tông chủ một phái Lăng Tiêu danh tiếng vang dội từ một trăm năm trước, đã làm cho tâm tư của vài người trở nên lung lay. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Vài người dùng vẻ mặt ôn hòa chào hỏi Lăng Tiêu, sau đó một người trong đám nói:
- Nghe nói phương pháp luyện đan của Lăng Tông Chủ là thiên hạ vô song, ngày hôm nay gặp mặt cũng coi như là có duyên. Tại hạ cả gan xin Lăng Tông Chủ vài viên đan dược, chẳng biết Lăng Tông Chủ có bằng lòng không?
Người này vừa nói xong, thì một người bên cạnh lại nói:
- Lăng Tông Chủ rất tốt bụng, tất nhiên sẽ không nỡ từ chối. Tuy ta không phải là người có thực lực mạnh nhất ở Nam Châu, nhưng sẽ tin Lăng Tông Chủ không bỏ qua cơ hội cùng kết giao bằng hữu với chúng ta.
Người này vừa nói xong lại có người khác thầm cau mày, cảm thấy lời của tên kia nói ra có vẻ không ổn. Trong lời nói vừa rồi có ý tứ giống như đang bức vua thoái vị vậy, người ta lại không phải kẻ ngu, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của ngươi chứ? Nhưng nghĩ lại thì thấy nói như vậy cũng rất thích hợp. Bởi vì bọn họ đều không tin vừa rồi Lăng Tiêu trải qua một trận chiến kịch liệt mà không tiêu hao một chút lực lượng nào. Nếu vậy thì Thánh Vực cũng không phải là địa phương để Lăng Tiêu hắn ở lại mà đã sớm phi thăng Thần giới rồi.
Nếu đã như vậy thì mọi người đưa ra một vài yêu cầu nhỏ cũng không thể trách được. Thường Vạn Lý tự phụ vào thân phận của mình mà không bắt chẹt Lăng Tiêu, nhưng không phải là những kẻ này cũng làm như vậy.
Bây giờ hai chữ thần dược đã trở thành danh từ của đan dược Thục Sơn Phái sản xuất, mà hiện nay Thục Sơn Phái cũng không còn buôn bán đan dược nữa rồi.
Cho nên nếu có thể ở chỗ này xin từ tông chủ Thục Sơn Phái vài viên đan dược thì những người này cũng có được thể diện, sau khi quay về muốn khoe khoang thế nào lại là chuyện của bọn họ.
Cho nên họ nghĩ rằng đây chỉ là một yêu cầu nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng căn bản không phải là bắt chẹt Lăng Tiêu.
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn những luồng năng lượng không hề rõ ràng tỏa ra trên cơ thể đám người này, nhưng khí tức của họ lại rất dài. Hắn biết rõ đám này cũng không phải dễ trêu vào, nhưng Lăng Tiêu là loại người phải cúi đầu như vậy sao?
Không sai, trong mắt đám người này thì yêu cầu vừa rồi đúng là không cao, chẳng qua chỉ muốn vài viên đan dược mà thôi. Nếu là ngày thường thì vài viên đan dược Lăng Tiêu có thể tùy ý tặng cho người khác.
"Nhưng vấn đề là bây giờ ở trong trường hợp này, sao ta lại phải lấy đan dược tặng cho các ngươi?"
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, sau đó lại dùng vẻ mặt bình thản nói tiếp:
- Hình như ta cũng không quen biết các ngươi!
Lúc này lại có người dùng giọng như cười như không nói:
- Sao? Lăng Tông Chủ vẫn còn muốn che dấu sự thật tinh thần lực của mình đã trống rỗng à? Không nên áp chế làm gì, đám người chúng ta cũng không ngu đến mức vô duyên vô cớ uy hiếp ngươi. Chúng ta chẳng qua chỉ đưa ra một nguyện vọng nho nhỏ, đối với Lăng Tông Chủ thì thực hiện nguyện vọng này của chúng ta hết sức đơn giản, thậm chí cũng chỉ giống như ngươi di chuyển một ngón tay mà thôi. Lúc đó chúng ta bỏ đi, ngươi ngồi xuống khôi phục lại tinh thần lực của chính mình, ngươi nói xem như vậy có tốt hay không?
Lăng Tiêu mỉm cười nhìn người trung niên đang nói. Tên này rất xấu, vẻ mặt không được tử tế, vóc người cũng tương đối lùn. Nhưng trong mắt hắn lại liên tục bắn ra những luồng sáng làm người khác không đám coi thường.
- Ngươi cút đi cho ta!

Lăng Tiêu vẫn mỉm cười giống như không có chút tức giận nào. Nhưng lời hắn vừa nói ra lại làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy kinh ngạc.
- Ngươi dám chửi ta sao?
Tên lùn này cả giận nói:
- Lăng Tiêu, không phải ngươi vẫn còn cho rằng trong Thánh Vực chẳng còn ai có thể chế trụ được mình nữa sao?
Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Ta không nghĩ như vậy, nhưng ngươi đúng là không làm được!
Lăng Tiêu nói xong, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường. Vẻ mặt tên trung niên khá lùn kia trở nên đỏ hồng, luồng năng lượng mạnh mẽ khắp toàn thân không kìm được phải bùng ra. Hắn tuy lùn nhưng lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác cao lớn.
- Chúng ta cùng tiến lên dạy cho tên tiểu tử này một bài học.
Người trung niên này vừa nói lời đề nghị, vừa lóe lên vài đạo tinh quang trong đôi mắt âm trầm, hắn tiếp tục nói:
- Trên người hắn nhất định có rất nhiều đan dược!
Tất cả những người khác đều trở nên do dự, lời đề nghị của tên trung niên xấu xí này quả thật là rất mê người. Đám người bọn họ cũng đâu phải là những nhân vật đơn giản, đã sớm biết được Lăng Tiêu vừa rồi chiến đấu đã có những tiêu hao khổng lồ. Nếu không lợi dụng cơ hội này để bắt chẹt một vài lợi ích, đến khi hắn thật sự khôi phục lại, thì sợ rằng sẽ không kịp nữa rồi.
Nhưng thực lực mà Lăng Tiêu đã biểu hiện ra khi chiến đấu với Tương Thiên Phương cũng làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ. Người thật sự tiến vào cảnh giới đại viên mãn cao cấp, sau khi có được một luồng thiên địa pháp tắc thì thế giới những người này đối mặt sẽ có sự khác biệt về bản chất so với trước đó, còn có rất nhiều bí mật chờ bọn họ đi khai phá. Cho nên dưới những loại tình huống này, ân oán cá nhân cũng không phải chuyện bọn họ muốn đối mặt.
Có năm người cân nhắc một chút rồi tự động lui ra phía sau, họ hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Lăng Tông Chủ tuổi trẻ tài cao, ta rất khâm phục. Ngày hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, hy vọng sau này sẽ có ngày gặp lại, cáo từ!
Những luồng thân ảnh phóng đi như điện về nhiều phương hướng khác nhau, chỉ trong khoảnh khắc đã biết mất giữa bầu trời.
Đám người đã có vài tên bỏ đi, sáu người còn lại đứng yên không nhúc nhích. Nhưng ngoại trừ người trung niên loắt choắt kia, trong mắt năm người còn lại đều có một tia do dự.
Lúc này người trung niên vừa xấu vừa lùn cũng phải nói lời động viên:
- Mọi người đã thấy thanh kiếm kia chưa? Nếu ai có thể đoạt được nó thì thực lực nhất định sẽ tăng thêm vài bậc!
Lúc này Lăng Tiêu cảm giác được Tiểu Yêu đã bước vào giây phút quan trọng nhất, nếu bị quấy rối thì sợ rằng từ nay về sau sẽ rất khó phát triển.
Sau khi nghĩ vậy, Lăng Tiêu lại lặng lẽ cười rồi hướng về phía bốn người đang do dự nói:
- Trong các ngươi ai giết chết cái tên đáng ghét này, ta sẽ tặng cho hắn một khối đan dược có thể bảo toàn sinh mệnh.
Khoảnh khắc này ánh mắt bốn người kia lập tức chuyển lên trên người trung niên lùn, người này lại cười lạnh nói:
- Đây rõ ràng là kế ly gián gây xích mích, đứa bé ba tuổi cũng có thể thấy rõ. Ngươi tưởng rằng mọi người sẽ làm theo lời mình sao? Tỉnh ngộ lại đi, Lăng Tiêu, không ngờ ngươi lại ngây thơ như vậy.
Ngay khi hắn vừa nói dứt lời, người trung niên râu quai nón có nước da ngăm đen bên cạnh đột nhiên đâm một kiếm vào dưới sườn hắn.
Những hiểu biết về kiếm kỹ của cường giả cảnh giới đại viên mãn đã vượt xa mức độ những võ giả bình thường có thể với tới. Trong một kiếm này ngầm ẩn chứa pháp tắc vận hành của vạn vật trong thiên địa. Một kiếm này được đâm ra với góc độ khó tin làm người ta muốn tránh cũng không được.
Tuy người trung niên này miệng thì nói chuyện dửng dưng nhưng tinh thần lại rất tập trung. Hắn vừa thấy có người muốn xuất thủ với mình thì cơ thể lập tức bắn thẳng ra xa rồi biến mất ngay tại chỗ. Chỉ sau khoảnh khắc trong tay hắn đã xuất hiện một thanh bảo kiếm lấp lánh hàn quang rồi giận dữ hét lên:
- Dám đánh lén ta, muốn chết!
Không ngờ trong khoảnh khắc này bốn người kia hầu như là đồng thời rút vũ khí ra rồi hung hăng đâm thẳng về phía người trung niên lùn.
Xoẹt! Xoẹt, xoẹt, xoẹt!
Bốn đạo kiếm khí hầu như cùng đâm trúng người trung niên, hắn không ngờ trong bốn người này còn có người bạn tri kỷ lâu năm của mình. Vẻ mặt người trung niên xấu xí lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn trợn trừng mắt nhìn người kia, khóe miệng trào máu tươi. Hắn đang định nói gì đó, đột nhiên đầu lệch sang một bên té thẳng xuống đất.
Cuộc chiến của những người đạt đến cảnh giới cao cấp đại viên mãn chưa hẳn giống như những tưởng tượng của người tầm thường, tất cả đều kinh thiên động địa, vì dưới tình cảnh lực lượng ngang bằng nhau mà số người lại nhiều hơn thì chắc chắn chỉ cần dùng kiếm là có thể chiến thắng rồi.
Hơn nữa thực lực của những người này đều không kém nhau là mấy, mấy người cùng tấn công một người, lại trong tình huống không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt chém chết một người cũng là chuyện thường.
Mà quan trọng hơn chính là người trung niên bị giết cũng không ngờ tới người bạn tri kỷ lại ra tay với hắn, điều này thậm chí còn làm hắn sinh ra cảm giác chết không nhắm mắt.
Tuy thần hồn của hắn nhỏ yếu, những người bình thường có cơ thể cường tráng không thể tới gần được, nhưng đừng nói đến những người võ giả đã tu luyện đến đỉnh cao.
Vừa rồi vẫn còn lại sáu người, chỉ trong nháy mắt chỉ còn năm người.
Ngay khi mọi người bình tĩnh trở lại, người đàn ông có vẻ mặt ngăm đen chất phác đột nhiên đâm ra một kiếm với kiếm ý kinh người. Một tiếng phụp vang lên, kiếm đâm vào sườn trái người bạn tốt vừa mới giết chết người trung niên rồi thuận theo xương sườn đâm thẳng vào trái tim.
- Ngay cả bằng hữu ngươi cũng hạ thủ được, loại người như ngươi lưu lại làm gì?
Hán tử da đen có vẻ mặt hiền hậu nói.
Vì vậy chỉ còn lại bốn người.
Bốn người này đều chậm rãi tản ra, mỗi người đều phải đề phòng đối phương, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu. Một người trong số đó nói với Lăng Tiêu:
- Đã đến lúc Lăng Tông Chủ nên thực hiện lời hứa của mình rồi! Lăng Tông Chủ là nhất đại tôn sư, chắc chắn sẽ giữ chữ tín.
Lăng Tiêu quả thật đã có chút sợ ngây người, chỉ là vài viên đan dược mà thôi, những người này...Đều là những cường giả chân chính trong Nam Châu!
Trên đời này cái khó có thể nhìn rõ nhất chính là nhân tâm!
Tu vi Lăng Tiêu đã đạt đến cảnh giới này, cũng rất khó tiếp thu rất nhiều ý kiến. Ví dụ như một người tu chân giả cường đại thì tâm cảnh của hắn cũng đã vô cùng vững chắc, cho nên hắn nhất định là một cao nhân cách biệt với thế giới bên ngoài.
Những ý nghĩ này rõ ràng là sai lầm, tâm như đá, cũng có thể là tâm cứng như sắt, không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào quấy nhiễu, cũng có thể là một loại công pháp bảo vệ sự ổn định của đạo tâm.
Điều này căn bản không có bất kỳ mối quan hệ nào với bản chất thiện ác của chính con người. Ai nói là kẻ xấu sẽ không lĩnh ngộ được thiên địa pháp tắc chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.