Lúc này bóng người màu xám căn bản đã phát hiện ra luồng kiếm khí cực mạnh kia không thể làm tổn thương hắn được. Lúc này hắn lập tức ngửa mặt trên trời cười dài, sau đó thì cười nói rất chói tai:
- Ha ha! Ha ha ha ha! Đến đi, đến giết ta đi! Lăng Tiêu, ngươi chỉ là đồ bỏ đi, mau đến đây giết ông đi. Xem ngươi có bản lĩnh gì có thể phá vỡ được phòng ngự của ông Thanh Loan ta. Ai cho ngươi ăn hiếp người trong Ma tộc của ta, hôm nay ông Thanh Loan đây phải giáo huấn ngươi thật tốt mới được.
- Ma tộc sao?
Lòng Lăng Tiêu khẽ động, trong lòng đột nhiên nhớ tới con hổ đã lâu không gặp, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tên Kim Hổ kia tìm người đến giúp sao?
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa hỏi:
- Kim Hổ có khỏe không?
- Con hổ kia rất khỏe…Hừ… ….
Bóng người màu xám đột nhiên giận tím mặt, giọng nói chói tai thiếu chút nữa đã làm không gian này vỡ ra:
- Đáng chết, ngươi dám hỏi ông Thanh Loan, ta nhất định phải giết ngươi!
Hắn vừa nói xong thì một luồng hào quang lục sắc đột nhiên bắn thẳng về phía Lăng Tiêu. Lúc này Lăng Tiêu cảm thấy sửng sốt, vì một luồng khí tức tự nhiên rất thuần khiết và mạnh mẽ tản ra trong ánh sáng lục sắc, ở cự ly gần có thể cảm nhận được nó có một luồng năng lượng vừa tinh khiết mà lại vừa khổng lồ.
- Tên này có khá nhiều bảo bối!
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, hắn lại giỡ trò cũ, Hàm Hàn Bảo Đỉnh đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-lang-van/1845496/chuong-592.html